Chương 201

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 201

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Ba đừng đánh anh ấy nữa. Anh ấy là ba của Tiểu An và Tiểu Nhiên cũng là ba của đứa trẻ trong bụng con đấy.”

Ông Trình nghe vậy thì bình tĩnh lại mà không đánh anh nữa.

“Bây giờ cậu tính như thế nào?”

“Con xin ba mẹ cho con được cưới Trình Ý. Từ giờ con sẽ luôn yêu thương và trân trọng cô ấy.”

Ông Trình nhìn Phó Nhược Hằng, thấy thái độ chân thành của anh mấy ngày qua, cùng với việc anh che chở cho Trình Ý. Và quan trọng hơn, anh chính là cha của ba đứa con của cô. Ông muốn cho Trình Ý một gia đình yên ấm, muốn cho cháu ông được trưởng thành trong gia đình đầy đủ.

“Được, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nếu như sau này cậu còn dám làm tổn thương Trình Ý thì cho dù có liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”

Phó Nhược Hằng xúc động rơi nước mắt, Trình Ý cũng rất mừng vì ông đã chịu cho Phó Nhược Hằng một cơ hội.

“Cảm ơn ba, con nhất định sẽ yêu thương và trân trọng cô ấy đến cuối đời.”

“Nói thì dễ lắm, để tôi xem cậu làm được đến nhường nào?”

Mặc kệ cho ông Trình nói chuyện một mình, lúc này trong lòng cả Phó Nhược Hằng và Trình Ý đều vui sướng tột độ. Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể quay trở về bên nhau rồi.

Hôn nhân này không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, cũng không phải là vừa gặp đã yêu. Chỉ là trải qua rất nhiều chuyện, nhìn rõ trái tim mình muốn gì, cần gì. Hôn nhân là cùng nhau vun vén, cùng nhau nghĩ về tương lai.

Bọn họ đã từng lạc mất nhau, không phải ai lạc mất nhau cũng có thể dễ dàng quay về được. Nhưng sau cùng hy sinh và tha thứ để có thể cho nhau một cơ hội ở bên cạnh nhau trọn đời.

Một tuần sau, hôn lễ của hai người được tổ chức. Phó Nhược Hằng đã cố gắng luyện tập để có thể tự mình bước lên trên sân khấu nắm lấy tay Trình Ý. Tự tay đeo nhẫn cho cô, tự mình đọc lời tuyên thệ hứa sẽ bên cô trọn đời trọn kiếp.

Trên môi cả hai là nụ cười hạnh phúc. Đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Trình Ý. Người đàn ông cô yêu nửa đời người, hy sinh cho anh tất cả, anh cũng yêu cô như cô yêu anh vậy.

Một đêm, anh ở trên giường ôm lấy cô, xoa xoa chiếc bụng tròn của cô.

“Bảo bối, em mau ăn quýt anh lột đi.”

“Anh đã kể chuyện cho Tiểu An và Tiểu Nhiên chưa?”

“Anh kể xong, con cũng đã ngủ rồi. Bảo bối, em mau uống canh gà anh mới hầm đi.”

Anh cứ không ngừng hôn lên chiếc bụng tròn trịa của cô.

“Nhược Hằng, em nhột.”

“Bảo bối, em mau hôn anh đi. Hôm nay em vẫn chưa hôn anh.”

“Nhược Hằng, anh còn như vậy, em sẽ giận anh. Anh xem anh làm như vậy không sợ em hư sao?”

“Em là bảo bối của anh, anh không cưng chiều em thì cưng chiều ai?”

Trình Ý cười thẹn thùng xoa xoa mái tóc con của anh. Hôm nay cô đã nghe anh nói với thư ký Chu xin nghỉ phép cho anh ở nhà chăm vợ bầu rồi. Cô mới biết bây giờ anh yêu cô đến như thế nào, mọi chuyện đều chiều theo ý cô, chăm sóc cho cô cẩn thận từng li từng tí.

Năm đó Trình Ý sinh cho Phó Nhược Hằng thêm một người con trai, đặt tên Tiểu Niệm, bởi vì anh nói đứa trẻ này chính là thứ gắn kết giữa anh và cô. Cũng là tình yêu anh dành cho cô.

Trình Ý cười, hạnh phúc nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên nôi. Sau đó Phó Nhược Hằng ôm cô về giường ngủ, Trình Ý rúc vào trong lồng ngực anh hít hà.

“Trình Ý, em đừng có càn rỡ, anh sợ mình không nhịn được nữa đâu. Từ lúc em sinh con anh đã nhịn dữ lắm rồi đó biết không?”

Trình Ý cười trêu chọc anh.

“Nhược Hằng, em có một tin vui muốn báo cho anh biết.”

“Tin gì vậy em? Anh sắp được làm ba nữa sao?”

“Làm ba cái con khỉ nhà anh! Sao anh có thể cầm thú thế hả? Em nói cho anh biết Tiểu Niệm còn nhỏ lắm đó, anh đừng có mà manh động không thì đừng có hòng mà động vào người em.”

Phó Nhược Hằng có chút thất vọng, “Em đừng giận mà, không được chạm vào em chắc anh chết mất. Vậy thì là tin gì?”

“Bệnh viện mới báo tin đến, có một bệnh nhân vừa mới qua đời đã đồng ý hiến giác mạc cho anh rồi.”

“Thật sao? Vậy là anh có thể nhìn thấy đứa con thứ tư của chúng ta chào đời rồi có đúng không?”

“Phó Nhược Hằng, anh lại nữa rồi. Tối nay em sẽ phạt anh ra ngoài sô pha ngủ.”

“Đừng mà vợ yêu. Sao em lại tàn nhẫn với trái tim mong manh của anh như vậy?”

End.

Hoàn chính văn.

Bình luận

Để lại bình luận