Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tả Khuyết kinh ngạc nói: “Cô còn muốn tôi đút cô uống à?”

“…” Là cô suy nghĩ nhiều.

Đồng Vận duỗi tay muốn tự cầm, ngón tay mới vừa đụng tới đế chén thì đột nhiên anh nghiêng tay đút cô một ngụm canh gừng.

Đồng Vận vô ý bị sặc, vội cầm lấy chén.

Nước canh ở trong chén bị vẩy ra ngoài.

Tả Khuyết vội đứng dậy, né sang một bên.

Như trong lúc đứng dậy, anh lại vô tình đụng vào cái chén trong tay cô.

Một chén nước canh màu nâu đen cứ như vậy đổ hết lên người Đồng Vận.

Ngay cả sô pha cũng ướt một mảng, thấm vào váy và quần vớ, thậm chí ướt cả quần lót bên trong.

“Xin lỗi!” Anh lập tức rút khăn giấy ra, vừa xin lỗi, vừa ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân mà giúp cô lau quần áo.

Đồng Vận tâm hoảng ý loạn, vội đẩy tay anh ra, “Khoan! Anh đừng có sờ loạn!”

“Tôi sờ cái gì?” Anh nói xong rồi lại đưa khăn giấy lau tới hai bầu vú phình phình của cô.

“Anh… Anh sờ… Ngực của tôi!” Đồng Vận lắp bắp nói, sắc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Chỗ mà anh chạm qua như bị điện truyền tới, tê tê dại dại, cảm giác thật là vi diệu, làm cả người cô nóng lên, trái tim đập bịch bịch.

“Mẹ nó cái này mà kêu là sờ?” Vẻ mặt Tả Khuyết khiếp sợ, “Cô không bị sờ qua sao? Này cùng lắm chỉ kêu là đụng tới, OK?”

Lần này đến phiên Đồng Vận kinh ngạc.

Tả Khuyết cầm khăn giấy khô ráo, đang muốn lau đùi cô, vừa chạm đến thì ngừng lại, cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Anh lùi người về phía sau. Sau đó đứng thẳng dậy, ném khăn giấy dơ vào thùng rác, hai tai ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Nếu đã ướt thành như vậy… Hay là cô đi tắm đi?”

Đồng Vận đỏ mặt, từ từ đứng dậy, thẹn thùng mà phủi mông ướt đẫm, “Quá phiền toái… Cũng không quần áo.”

“Có thể mặc đồ của tôi.” Anh nói, sau đó thành thật mà trở về phòng lấy cho Đồng Vận một bộ quần áo và khăn lông mới, “Đều là đồ sạch hết.”

Cô cầm lấy quần áo, nhưng vẻ mặt vẫn rất do dự.

Tả Khuyết ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỗ tôi không có áo ngực nhưng mà quần lót mới thì vẫn có, nếu cô không để ý…”

“Tôi để ý!” Mặc quần lót nam gì đó….này cũng quá xấu hổ rồi!

Đồng Vận tức giận xoay người đi tắm rửa.

Nước ấm từ vòi hoa sen rơi xuống, trong nháy mắt cô nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng súng vang.

Đồng Vận im lặng chăm chú lắng nghe, sau đó kinh ngạc.

Một người phụ nữ đang tắm trong nhà anh, vậy mà anh còn có thể ngồi chơi game tỉnh bơ mà trong lòng không loạn?!

Hơn nữa mở tiếng còn rất lớn, đây là sợ cô không biết sao?!

Hay vẫn là nói…

Anh ta đang cố ý.

Tóm lại, mặc kệ âm thanh bùm bùm phanh phanh phanh của trò chơi, Đồng Vận vẫn thoải mái tự tại mà tắm rửa một lần.

Khi cô ra ngoài thì Tả Khuyết vẫn còn đang ở trong phòng chơi game, anh nói:

“Tụi mày đừng có hố tao! Chậm chạp cả một ngày mới gửi tài liệu… Ông đây phải thức suốt đêm làm cho xong PPT* đã là phước lành lớn nhất với đàn con thơ tụi mày rồi. Phần còn lại lên bục thuyết trình ai thích thì làm, ông đây không tiếp.”

*PPT: Powerpoint – tên ứng dụng của Microsoft

Đồng Vận liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, thầm nghĩ: Khó trách anh ta có thể ngủ đến bốn năm giờ buổi chiều bốn, hoán ra là làm tiểu luận.

Cô đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, lấy di động ra, muốn hỏi Hoa Trĩ tính khi nào về trường học.

“Cùm cụp ——” cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Tả Khuyết từ trong đi ra, anh duỗi người, dùng dư quang khóe mắt nhìn cô, có lệ nói: “Còn rất vừa người.”

Đồng Vận buồn bực mà lầm bầm: “Vừa người chỗ nào chứ?”

Tả Khuyết tiến vào phòng bếp bưng một ly nước đi ra, đi đến trước mặt cô, vừa uống vừa đánh giá, “Cô đứng lên đi.”

Bởi vì chuyện chén coca gừng hồi nãy khiến cho Đồng Vận cảnh giác hơn. Cô nhìn chằm chằm vào ly nước màu trắng tráng men trong tay anh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận