Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đồng Vận ngẩng đầu nhìn anh.

Cao trào qua đi, trước mắt cô là sương mù mênh mông, tứ chi mềm nhũn.

Ngay cả lúc nói chuyện cũng có chút mềm mại dinh dính: “Anh tắm rửa lâu quá nên tôi ngồi ở đây chờ.”

Nghe vậy, Tả Khuyết không được tự nhiên mà khụ một tiếng, hai tai bất giác ửng đỏ.

Anh không trả lời lại mà trở về phòng lấy cho cô một bộ quần áo, còn hỏi cô có muốn dùng quần lót hay không.

Đương nhiên là Đồng Vận từ chối, cô nhanh chóng cầm lấy quần áo rồi chạy trối chết vào phòng tắm.

Đây không phải là lần đầu tiên Đồng Vận tiến vào phòng của Tả Khuyết.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy trên giường anh có hai cái gối đầu và hai tấm chăn.

Tả Khuyết đang chơi PUBG, nghe tiếng động liền biết cô đã vào phòng, chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt qua một cái, “Cô muốn bên trong hay bên ngoài?”

“Bên trong.” Đồng Vận bò lên giường, đắp chăn.

Khăn trải giường, vỏ chăn và gối đầu đều tản ra mùi hương nước giặt nhè nhẹ khiến cho người ta cảm giác rất sạch sẽ và thoải mái.

Anh đứng dậy đi tắt đèn, căn phòng nháy mắt tối tăm, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ màn hình máy tính.

Đồng Vận thấy Tả Khuyết còn muốn chơi game, liền tính toán lướt điện thoại trong chốc lát, không ngờ đập vào mắt chính là ảnh chụp cơ bụng của anh.

Tả Khuyết chơi xong một ván, quay sang hỏi cô: “Sao còn chưa ngủ? Tôi làm phiền đến cô?”

Đồng Vận: “Vậy sao anh lại không đi ngủ?”

“Không phải là cô đang sợ tôi đánh lén trong lúc cô ngủ đó chứ” Tả Khuyết tỏ vẻ thoải mái nói, anh tắt máy rồi lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Hơi thở thuộc về anh bỗng chốc bao trùm lấy cô, rất dễ ngửi.

Cơ thể của Đồng Vận trong chớp mắt căng chặt lại, tâm hồn còn đang nhớ thương đến lần cao trào vui sướng vừa rồi, hoa huyệt có xu thế ẩn ẩn ẩm ướt.

Giọng điệu của Tả Khuyết trầm thấp, nói từng chữ rõ ràng: “Tôi không làm những chuyện vô nhân phẩm như vậy đâu.”

“À.” Nghe âm thanh anh tự an ủi… người vô nhân phẩm chính là cô mới đúng.

Trong bóng đêm, hai người yên tĩnh không tiếng động mà nằm một hồi lâu.

Tả Khuyết bỗng nhiên trở mình, không bao lâu sau lại tiếp tục trở mình.

Rõ ràng là không đắp chung một cái chăn nhưng trong lòng Đồng Vận rất vẫn thấp thỏm bất an.

Cô nhịn không được mà mở miệng: “Anh ngủ ở nhà mình mà còn không quen giường sao?”

“Không phải,” Tả Khuyết xoay người đối mặt với cô, “Tôi không quen mặc quần áo khi ngủ.”

Đồng Vận thẹn thùng, đem mặt vùi vào trong chăn, rầu rĩ nói: “Ngày thường anh đều ngủ khỏa thân?”

“Ừ, vì không có ai trong phòng… Nếu là ra bên ngoài mà tôi ngủ khỏa thân thì lại không ngủ được…”

Thật là khó chiều.

Đồng Vận nói: “Kia… Anh thấy ngủ như thế thoải mái thì cứ làm như vậy đi.”

“Cô không ngại?”

“Tôi phải để ý cái gì sao?”

“Không có gì.” Tả Khuyết nói xong liền bắt đầu sột sột soạt soạt mà cởi quần áo, “Dư lại cái quần lót không cởi.”

“…” Đâu có cần thiết phải nói với cô chứ?

Đêm nay, giấc ngủ của cô cũng không tệ lắm.

Trong lúc mơ mơ màng màng nghe được có người nhẹ giọng nói: “May quá! Còn chưa kéo cờ.”

Đồng Vận lẩm bẩm: “Kéo cái cờ gì chứ?”

Cô lười biếng mà mở hờ đôi mắt, chỉ thấy một khối thân thể cao dài cường tráng đứng ở bên mép giường.

Tầm mắt của cô vừa lúc dừng lại trên cái quần lót góc bẹt màu xám của đối phương.

Nơi cự thú nặng trĩu đang ngủ đông.

Thật lớn.

Đồng Vận nhìn đến trợn mắt, nhất thời không phục hồi tinh thần lại.

Tả Khuyết cong tay mặc áo vào rồi bỗng nhiên xoay người, ngồi ở trên giường, chỉ chừa cho cô một bóng lưng rộng.

Anh mặc xong áo trên rồi lại tròng quần lên.

Vừa quay đầu liền phát hiện Đồng Vận đang ngơ ngác như đi vào cõi thần tiên, anh vẫy vẫy tay trước mặt cô, “Linh hồn cô lìa khỏi xác rồi sao?”

Đồng Vận chớp chớp mắt, vội xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh.

Cô che trái tim đang nhảy loạn bùm bùm lại, muốn giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận