Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Cái gì mà tâm bệnh chứ?” Đồng Vận hỏi.

Nhưng anh lại im miệng không nói thêm gì nữa, chỉ hung hăng mà thao làm như đang trút giận, thao đến cô đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.

Đồng Vận hoài nghi kim chủ baba đã uống thuốc.

Nếu không sao anh có thể có nhiều tinh lực như vậy, đùa bỡn cô suốt cả một đêm.

À… Không phải, kim chủ baba hẳn là có CD thời gian.

Sau khi anh bắn xong sẽ dùng đồ chơi tình thú tra tấn cô.

Chờ đến khi côn thịt hưng phấn bừng bừng, cương cứng như chày sắt sẽ lại thao cô lần nữa. Cứ như vậy lặp lại cả đêm.

Tóm lại, mặc kệ là dương vật hay là đồ chơi tình thú thì cô vẫn bị anh chà đạp đến cả người rã rời.

Khi Đồng Vận tỉnh lại vào ngày hôm sau thì trời đã chạng vạng.

Cổ họng cô khô khốc, cả người nhức mỏi, vô lực mà nằm liệt trên giường.

Qua một lúc lâu sau cô mới duỗi tay cầm lấy túi xách ở đầu giường.

Khởi động điện thoại lên liền thấy Cố An An, Quý Chính Thành, cùng các đồng nghiệp khác đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn WeChat, cũng gọi tới không ít cuộc.

Đồng Vận gọi lại cho Cố An An đầu tiên, chỉ nói là mình không có việc gì, không kể cụ thể ra. Cũng may là Cố An An cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó, cô trả lời tin nhắn WeChat của Quý Chính Thành và các đồng nghiệp, nói mình thức đêm xem phim, tận sáng mới ngủ, không ngờ lại ngủ thẳng giấc đến gần tối.

Có lẽ là Quý Chính Thành đã nhận ra điều gì đó, khăng khăng muốn gọi video.

Đồng Vận sợ tới mức mặt mày tái nhợt.

Đừng nói là hiện tại cô còn đang ở nhà của kim chủ baba, chỉ cần Quý Chính Thành nhìn thấy bộ dạng này của cô, khẳng định sẽ biết cô ở bên ngoài làm loạn.

Di động lần lượt vang lên nhưng Đồng Vận vẫn chậm chạp không nhận cuộc gọi video.

Đây là cảm giác ngoại tình sao?

Vừa hưởng thụ kích thích khi yêu đương vụng trộm vừa sợ hãi bị người khác bắt gian.

Loại cảm giác hãi hùng khiếp vía và dày vò này cũng không mấy dễ chịu.

Đồng Vận nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, ra khỏi biệt thự.

Cô chuyển cuộc gọi video thành cuộc gọi thoại, lớn tiếng dọa người: “Quý Chính Thành, anh là đang hoài nghi em phải không? Hoài nghi em ở bên ngoài có người khác? Quý Chính Thành, anh không tin tưởng em sao? Lần trước ở nhà anh, em đã nhặt được một cái di động của người phụ nữ khác nhưng em chưa từng nói anh bất kỳ điều gì, hiện tại anh lại hoài nghi em sao?”

Cô còn làm bộ ủy khuất mà khóc lóc: “Em yêu anh như vậy, tin tưởng anh như vậy, nhưng anh… Quý Chính Thành, anh thật quá đáng!”

Dứt lời, Đồng Vận liền trực tiếp cúp điện thoại.

Bạn đã bao giờ đặc biệt chán ghét chính mình chưa?

Đồng Vận thì có.

Mỗi lần nói dối, lấy lòng người khác, cô đều cảm giác bản thân như nuốt phải vô số ruồi bọ, ghê tởm vô cùng.

Khi còn nhỏ, Đồng Vận rất chán ghét cái nơi huyện thành nhỏ bé phong bế lạc hậu kia, cũng chán ghét nốt những con người có cái nhìn thiển cận và lòng dạ hẹp hòi ở đó.

Cô không thích nói chuyện với bọn họ, càng không thích tham gia những cuộc vui ở đó.

Mỗi khi có ai đó chửi đổng lên rồi ẩu đả, cô sẽ đi đường vòng và cách thật xa.

Nhưng Đồng Vận không nghĩ tới chính mình có thể sử dụng cái kỹ năng “La lối khóc lóc” này một cách thành thục đến vậy, như thể nó đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Từ trước đến nay Quý Chính Thành là kiểu người sĩ diện, ngoại trừ hay khoe khoang khoác lác thì mồm mép cũng không lợi hại cho lắm, căn bản không qua nổi trò la lối khóc lóc này của cô.

Khi hắn biết Đồng Vận đã phát hiện cái di động kia thì cũng có chút áy náy, không còn mặt mũi đi truy vấn chuyện của cô.

Nhưng Đồng Vận biết, trong lòng Quý Chính Thành đã mọc lên một cái gai.

Cho nên hai ngày nay, hắn thường xuyên gọi điện cho cô để đảm bảo rằng cô sẽ không xuất hiện trên giường của bất kì thằng đàn ông nào đó.

Bình luận

Để lại bình luận