Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tay Quý Chính Thành vừa mới sờ đến lưng quần thì bên ngoài văn phòng liền truyền đến tiếng ồn ào.

Nghe tiếng, Đồng Vận nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.

Ngoài cửa, âm thanh lộc cộc của giày cao gót dẫm đạp lên sàn nhà càng ngày càng gần cho đến khi cửa văn phòng bị người ta mở toang ra.

Tiểu tam cau mày, nhìn chằm chằm vào Quý Chính Thành, ủy khuất mà lớn tiếng la lên: “Quý Chính Thành! Anh không thể vô trách nhiệm như vậy được! Đây thật sự là con của chúng ta!”

Tiểu tam vừa dứt lời, Quý Chính Thành liền thay đổi sắc mặt, “Mẹ nó! Cô đang nói hươu nói vượn cái gì đó?”

“Em nói hươu nói vượn?!” Tiểu tam ném chứng cứ ra, “Không phải anh đã xem qua báo cáo xét nghiệm này rồi sao?”

Quý Chính Thành tiến lên hai bước, cướp lấy tờ xét nghiệm rồi xé tan thành từng mảnh, “Có quỷ mới biết đứa con trong bụng cô là của ai! Mẹ kiếp, đừng có tưởng là dễ dàng đổ vỏ lên đầu tôi!”

Cửa không đóng mà giọng của hắn còn rất lớn nên toàn bộ nhân viên ở ngoài văn phòng đều nghe được rõ ràng.

Không nghĩ tới sẽ có một vở tuồng hay như vậy diễn ra, Đồng Vận hơi có chút ngoài ý muốn nhướng mày, trong túi xách của cô còn có chứng cứ Quý Chính Thành xuất quỹ, nhưng có vẻ là bây giờ nó không còn cần thiết nữa rồi.

Đồng Vận cúi đầu nhìn hai cuốn sổ hộ khẩu trong tay.

Cô cất sổ của mình đi, cầm lấy sổ của Quý Chính Thành và một thẻ tín dụng có 500 vạn, chuẩn bị ngả bài với hắn.

Lúc này Quý Chính Thành còn đang bận tranh cãi về việc con cái:

“Là của ‘ba ba’ kia đúng chứ? Cô cho rằng tôi không biết sao? Cô cùng lắm chỉ làm một con chó cái chết tiệt bị người ta thao hư mà thôi! Không biết đã đồng thời hầu hạ bao nhiêu người mà còn muốn ông đây cưới cô?! Nằm mơ! Bất quá chỉ là chơi chơi mà thôi, cô còn tưởng thật sao?”

Đồng Vận nhếch môi.

Ngày 10 tháng 6 kim chủ ba ba mới về nước, trước lúc đó Quý Chính Thành cùng tiểu tam cũng không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.

Đồng Vận thừa nhận rằng trí tưởng tượng, sự sáng tạo, sức mua… của mình bị hạn chế bởi cái nghèo.

Nhưng cô không phải là đồ ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được *tiền căn hậu quả rõ ràng.

*Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.

Tên Tả Khuyết kia lúc trước đứng dưới ký túc xá nói là đang theo đuổi cô.

Bây giờ lại thích chơi mấy loại trò xiếc loanh quanh lòng vòng này?

Ánh mắt Đồng Vận tối sầm lại, tâm trạng cũng dần đi xuống.

Cô đã đánh mất Tả Khuyết, vậy có phải cô nên gánh vác trách nhiệm và nghĩ cách theo đuổi lại anh?

Đồng Vận thở dài một hơi, cô đi đến trước mặt Quý Chính Thành, nói:

“Quý Chính Thành, sự tình đã đến nước này, em không có biện pháp xem nhẹ sự tồn tại của vị tiểu thư này cùng đứa nhỏ trong bụng mà thoải mái kết hôn với anh…”

Trước khi cô nói hết thì một tiếng tát giòn tan vang lên trong không khí.

Tiểu tam kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, tay trái che một bên mặt, giữa những ngón tay hiện lên vết hằn đỏ trên da.

Quý Chính Thành vừa tát cô ta.

Đồng Vận kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.

Quý Chính Thành quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt u ám: “Cô vừa nói cái gì?”

Điều này làm Đồng Vận nhớ tới người cha bạo lực của cô.

Cô đột nhiên cảm thấy rất kinh hãi, không dám lộ ra một chút khí thế nào.

Toàn bộ dãy lầu trở nên lặng thinh và lạnh lẽo đến mức ngay cả tiếng kim đồng hồ chạy cũng trở nên rất rõ ràng.

Nhân viên bên ngoài văn phòng co rụt cổ lại, không dám nghe ngóng nữa.

Toàn thân Đồng Vận phát lạnh, cô cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta sắp kết hôn! Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây??? Quý Chính Thành! Chuyện này là sao? Được thôi, coi như giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết, quên chuyện kết hôn đi… Trong thẻ này có 500 vạn tiền lễ hỏi anh đã cho, mật khẩu là sinh nhật anh…”

Cô vừa nói vừa cứng nhắc đưa thẻ ngân hàng ra.

Bình luận

Để lại bình luận