Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Quý Chính Thành trừng lớn mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay Đồng Vận rồi kéo về phía hắn.

Đồng Vận đấu không lại hắn, bị kéo lên hai bước, vô tình đụng phải tiểu tam.

Lúc này tiểu tam sợ hãi né sang một bên, không còn vẻ kiêu ngạo như ban nãy nữa.

Quý Chính Thành siết chặt cổ tay Đồng Vận khiến cô đau đớn, “Đồng Vận, có phải mày hối hận về cuộc hôn nhân này lâu lắm rồi phải không?! Lương một tháng của mày có bao nhiêu chẳng lẽ tao không biết sao? Mày kiếm đâu ra 500 vạn?!”

Đồng Vận bị hắn mắng đến mức choáng váng đầu óc.

Thật ngốc!

Cô ấy luôn cảm thấy cuộc sống của mình không tốt. Sau hai mươi lăm năm nhẫn nại, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vũng lầy của gia đình nhưng trong nháy mắt lại rơi vào vũng lầy của kẻ ngoại tình.

Cô đã làm việc chăm chỉ như vậy, chỉ muốn cố gắng để bò ra khỏi vũng lầy. Nhưng lại quên mất, cho dù có tuyệt vọng bò được ra bên ngoài thì trên người cô vẫn mang theo bùn bẩn khó có thể gột rửa.

Vì 500 vạn này mà cô đã nói dối rất nhiều lần, ngay cả chuyện bán thân cũng đã làm.

“Tao đã nghi ngờ mày lâu rồi! Lần trước mày nghỉ làm cả một ngày để làm cái quái gì?! Mày mau giải thích cho tao! Đừng có lấy lý do vô nghĩa như thức khuya để lừa tao!” Hắn ta hùng hổ nói

Trước câu hỏi của Quý Chính Thành, Đồng Vận chỉ biết im lặng. Chẳng lẽ cô phải lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, phơi bày nhân phẩm của mình ra cho hắn ta chà đạp sao?

“Mày đã ngủ với người khác lâu chưa?! Con chó cái khốn nạn này! Ah?! Mau nói đi! Mày đã bán nó cho ai?” Quý Chính Thành sốt ruột gầm lên, bàn tay to nặng trĩu như muốn bóp nát cổ tay cô.

Đại não Đồng Vận nổ tung. Cô nghe thấy tiếng ai đó đang thì thầm bàn tán, tuy không rõ ràng nhưng cô biết, đồng nghiệp của mình đang nói những điều khó nghe nhất về cô.

“Nói gì đi chứ! Câm sao? Mẹ kiếp! Cả hai đứa mày đều là lũ khốn nạn!” Quý Chính Thành tức giận nói, rồi giơ tay tát vào mặt Đồng Vận một cái.

Đồng Vận không chịu nổi nữa, nổi điên lên vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang siết chặt tay cô.

“Đủ rồi! Tôi đã chịu đựng đủ rồi!” Cô hét lên, đẩy Quý Chính Thành ra, quay lưng bỏ chạy.

Tốc độ của Đồng Vận rất nhanh khiến Quý Chính Thành không kịp phản ứng, lùi lại hai bước. Hắn ta định tiến lên giữ cô lại lần nữa thì tiểu tam đột nhiên xông ra, ôm chặt cánh tay hắn lại, nói: “Quý Chính Thành, việc của chúng ta còn chưa kết thúc! Hãy nhanh chóng giải quyết đi”

Lúc này Đồng Vận chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để đợi thang máy, chạy một mạch xuống cầu thang bộ. Tiếng tim đập thình thịch cùng tiếng bước chân dồn dập, điên cuồng xông vào màng nhĩ.

Đồng Vận thở hổn hển, cổ họng ngứa ngáy, thoang thoảng mùi máu tanh. Mỗi bước đi của cô giống như bước trên một đám mây, tưởng như nó sẽ rơi xuống trong một giây tiếp theo.

Đồng Vận không biết phải mất bao lâu trước khi cô nhìn thấy tia sáng vàng của ánh nắng mặt trời.

Bước ra khỏi tòa nhà, cái nắng nóng chói chang bao trùm lấy cô.

Đồng Vận sững người một lúc, sau đó đột nhiên dừng lại, phát hiện sau lưng mình toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Cơn gió thiêu đốt từ phía bên kia đường thổi tới, máu chảy trong cơ thể bắt đầu sôi lên.

Đồng Vận chớp chớp mắt, dây thần kinh căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.

Mối quan hệ giữa cô và Quý Chính Thành đã hoàn toàn chấm dứt.

Tất cả đã kết thúc.

Đồng Vận ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, mùa hè cây cối rậm rạp rợp bóng, cửa kính của những tòa nhà cao tầng xung quanh sáng lấp lánh. Vài tiếng chim hót nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên.

Đôi mắt cô chuyển động nhìn xung quanh, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng tột độ.

Đây là cảm giác được tự do sao?

Thế giới tràn đầy sức sống, mọi thứ thật mới lạ, thú vị và hấp dẫn.

Như một cuộc sống mới.

————– HẾT TRUYỆN!!! ————————-

Bình luận

Để lại bình luận