Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Anh ta vội lên giường, vén chăn hỏi cô làm sao. Đàm Trinh Tịnh lau nước mắt, gượng cười, xoay người ôm lấy eo chồng, nhắm mắt lại. “Không có gì, em xem chương trình tìm người thân, cảm động quá thôi.”
Trương Sướng tin thật, ôm lấy cô rồi bắt đầu kể chuyện công việc.
Cô và Trương Sướng quen nhau qua mai mối. Năm ngoái cô mới về Lang Châu, được bạn bè giới thiệu dạy múa ở trường Kim Lôi. Thấy con gái đã hai sáu tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai, bố mẹ cô sốt ruột lắm. Hai ông bà là cán bộ về hưu, tư tưởng khá truyền thống, chỉ có một cô con gái nên mong cô sớm yên bề gia thất. Thế là họ nhờ người giới thiệu cho cô vài đối tượng. Trương Sướng là một trong số đó.
Ngày gặp mặt, Đàm Trinh Tịnh vừa tan lớp đã vội chạy đến điểm hẹn, quần áo còn chưa kịp thay. Cô chẳng trông mong gì ở buổi xem mắt này, chỉ đi cho bố mẹ vui lòng. Một buổi hẹn hò qua loa lại thành duyên nợ.
Văn Hinh, bạn thân của cô, từng hỏi tại sao cô lại chọn Trương Sướng. Cô nghĩ mãi cũng không ra lý do. Hôm đó, cô đến muộn nửa tiếng, cứ ngỡ đối phương sẽ tức giận. Nào ngờ Trương Sướng không những không bực bội mà còn vui vẻ trò chuyện. Tính cách anh ta không tệ, điều này để lại ấn tượng tốt cho cô. Cộng thêm sự theo đuổi nhiệt tình của anh ta, cô xiêu lòng và đồng ý kết hôn.
Văn Hinh nói: “Chuyện này qua quýt quá.”
“Ừ, đơn giản vậy thôi.” Thực tế, Đàm Trinh Tịnh không quá coi trọng tiền bạc, vật chất. Cô chưa bao giờ mơ giàu sang, thứ duy nhất cô đam mê là nhảy múa. Từ nhỏ, cô theo học một vị thầy đáng kính, sau đó đỗ vào Học viện Múa Bắc Kinh. Ba lê đã trở thành cuộc sống của cô. Cô từng có cơ hội tỏa sáng trên sân khấu lớn hơn, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn đã khiến cô phải từ bỏ, trở về quê làm một giáo viên dạy múa bình thường. Cô sợ hãi sự cạnh tranh khốc liệt, chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng. Vì vậy, một người thật thà, có trách nhiệm như Trương Sướng rất hợp với cô. Nếu không có gì thay đổi, cô sẽ là một người vợ hiền, mẹ đảm, sống yên ổn đến già.
Văn Hinh không đồng tình với quan điểm hôn nhân của cô: “Cậu có nghe câu ‘Thánh nhân bất tuyệt, đại đạo bất tử’ không? Nếu trước mặt cậu anh ta cứ mãi là thánh nhân, thì chỉ có một điều, anh ta không yêu cậu.”
Cuối tuần rảnh rỗi, Trương Sướng lái xe đưa Đàm Trinh Tịnh ra ngoại ô chơi. Hai người đi dạo trong công viên. Có rất nhiều cặp đôi trẻ ở đây. Họ tay trong tay bước đi. Đến chỗ vắng, Trương Sướng bất ngờ hôn lên má cô. Đàm Trinh Tịnh đỏ mặt, ngượng ngùng đánh nhẹ anh: “Anh không biết xấu hổ à!” Cô lườm anh với khuôn mặt ửng hồng. Trương Sướng cười, nắm tay cô đi về phía hồ thuê thuyền.
Trong lúc chờ thuyền, Đàm Trinh Tịnh một tay để Trương Sướng nắm, tay kia cầm cây kẹo đường anh mua cho. Bỗng có người gọi tên cô từ phía sau. “Trinh Tịnh!”
Cô quay lại, thì ra là Vương Hiểu Phi, bạn học cấp ba. Lần cuối họ gặp nhau là ở đám cưới cô. Vương Hiểu Phi có phong cách hoàn toàn khác Đàm Trinh Tịnh, vẻ quyến rũ toát ra từ xương cốt, mỗi bước đi đều tỏa ra hương thơm mê hoặc. Đàn ông nhìn thấy cô ta đều ngẩn ngơ.
Trương Sướng thấy Vương Hiểu Phi đi tới thì lập tức buông tay vợ, đi ra chỗ khác hút thuốc, nhường không gian cho hai người nói chuyện. Vương Hiểu Phi cười tươi bước đến trò chuyện với cô. Đàm Trinh Tịnh nhìn cô ta, thầm nghĩ có lẽ mình đã đối xử với bản thân quá sơ sài. Phụ nữ khác ai cũng ăn diện, trang điểm kỹ càng, còn cô ngày nào cũng chỉ áo phông quần jean, thỉnh thoảng lắm mới mặc váy liền thân.
Thực tế, Vương Hiểu Phi lại rất ngưỡng mộ Đàm Trinh Tịnh. Bản thân Đàm Trinh Tịnh không hề biết, từ nhỏ đến lớn, cô mới chính là đối tượng thèm muốn của đám con trai.

Bình luận

Để lại bình luận