Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vẻ ngoài xinh đẹp, mong manh, giọng nói nhẹ nhàng, cách cư xử hòa nhã với tất cả mọi người, mười năm như một, đó là nét đẹp tự nhiên không thể giả tạo. Một cô gái như vậy, dù không cần phấn son tô điểm, vẫn luôn là nữ thần trong sáng trong mắt các chàng trai. Chưa kể, giờ đây cô đã kết hôn với Trương Sướng, có công việc ổn định là giáo viên. Trong đám bạn học cũ, rất nhiều cô gái ngưỡng mộ cô.
Vương Hiểu Phi vừa nói chuyện vừa không quên tâng bốc cô vài câu. Đàm Trinh Tịnh vén tóc ra sau tai, nghe lời cô ta nói chỉ cười nhẹ, không mấy để tâm. “Mỗi người có cuộc sống riêng mà, cậu ngưỡng mộ tớ, nhưng tớ lại ngưỡng mộ cậu. Cậu không biết đấy thôi, bây giờ tớ…” Cô thở dài, nuốt lại những lời định nói. Nếu biết trước việc dạy múa sẽ gặp phải Nhiếp Tu Tề, thà ban đầu cô ở nhà làm nội trợ còn hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Vương Hiểu Phi làm thư ký cho một công ty nhỏ, hiện vẫn độc thân. Cô ta vừa nói chuyện vừa đùa muốn nhờ Đàm Trinh Tịnh giới thiệu đối tượng. “Nếu có ai phù hợp, tớ nhất định giới thiệu cho cậu,” Đàm Trinh Tịnh cười nói.
Trước khi chia tay, Vương Hiểu Phi kết bạn WeChat với cô, đồng thời thêm cô vào nhóm lớp, nói rằng mấy hôm nữa có buổi họp lớp, nếu rảnh thì đến tham gia. Sau khi cô ta đi, Trương Sướng dập thuốc lá đi tới, hai người cùng rời công viên.
“Bạn cấp ba của em nhiều người làm ở quê nhỉ, mấy hôm trước anh cũng gặp một người,” Trương Sướng buột miệng nói.
“Ừm, Lang Châu giờ cũng phát triển nên nhiều người về thôi.” Lang Châu vốn chỉ là một thành phố nhỏ kẹp giữa Bắc Kinh và Thiên Tân. Mấy năm gần đây nhờ chính sách ưu đãi, kinh tế phát triển vượt bậc nên nhiều bạn học làm việc ở tỉnh ngoài đã quay về.
Đi được vài bước, Đàm Trinh Tịnh chợt thấy có gì đó không ổn, cô nghi ngờ ngẩng lên. “Sao anh biết cô ấy là bạn cấp ba của em? Em có kể về cô ấy đâu.”
“À thì… cô ấy đến dự đám cưới mình mà, anh có chút ấn tượng,” Trương Sướng đáp.
Đám cưới đông người như vậy mà anh ấy vẫn nhớ sao? Đàm Trinh Tịnh mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, nhưng không nghĩ ra là gì. Trương Sướng vừa lái xe vừa ngâm nga đưa cô về nhà.
Đã nhiều ngày trôi qua, Nhiếp Tu Tề không có động tĩnh gì. Đàm Trinh Tịnh vẫn đi dạy bình thường, lòng thầm nghĩ, cứ tùy cơ ứng biến. Cô đã suy nghĩ kỹ, anh ta có thể làm gì được cô? Chẳng lẽ giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ép cô lên giường?
Công việc ở trường của cô khá đơn giản. Lịch dạy từ thứ hai đến thứ sáu tương đối ít, chủ yếu là các lớp năng khiếu cho người lớn. Thứ bảy và chủ nhật mới là lúc bận rộn nhất với các lớp dành cho học sinh tiểu học. Nói chung, lúc nhiều tiết thì mệt bở hơi tai, lúc ít tiết thì lại nhàn rỗi cả ngày.
Kỳ Kỳ thường học vào cuối tuần. Cô để ý dạo gần đây không thấy Nhiếp Tu Tề đến đón con bé, chỉ có Tiểu Lý. Xem ra anh ta cũng bận tối mắt tối mũi, đến con gái cũng không có thời gian chăm sóc. Dù Nhiếp Tu Tề có tệ bạc thế nào, cô cũng không bao giờ trút giận lên đứa trẻ. Đến giờ tan học, cô vẫn mỉm cười vẫy tay chào Kỳ Kỳ như thường lệ.
Kỳ Kỳ là một cô bé ngoan, hoạt bát và đáng yêu. Đàm Trinh Tịnh thấy cô bé như một bà cụ non, đôi khi nói những câu khiến cô phải ngạc nhiên. Giống như lúc này, khi Đàm Trinh Tịnh đang cười tươi vẫy tay chào tạm biệt, cô bé lại kéo tay cô, mặt mày ủ rũ, nhăn nhó hỏi: “Cô giáo Đàm ơi, cô cãi nhau với bố con ạ?”
Đàm Trinh Tịnh ngạc nhiên, nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi cô bé có chuyện gì. Kỳ Kỳ nói: “Mấy ngày rồi bố chẳng đến đón con.” Đôi mắt cô bé ánh lên vẻ tủi thân.
Đàm Trinh Tịnh thấy thương, xoa đầu cô bé rồi dịu dàng nói: “Cô không cãi nhau với bố Kỳ Kỳ đâu, cô và bố là bạn mà.”
Kỳ Kỳ “dạ” một tiếng. Cô bé rất tin tưởng Đàm Trinh Tịnh, cô nói gì cô bé tin nấy. Ngay lập tức, cô bé lại vui vẻ trở lại, đeo ba lô tung tăng về nhà.
Đứa bé này thật nhạy cảm, chắc ở nhà cũng hay phải chịu thiệt thòi. Đàm Trinh Tịnh rất thương cô bé. Cô quan sát mấy ngày, thấy Kỳ Kỳ tan học đều tự mình đeo ba lô ra về. Nhiếp Tu Tề không xuất hiện, mẹ cô bé cũng không thấy đâu, chỉ có người tài xế tên Tiểu Lý ngày nào cũng lái xe đến đón.

Bình luận

Để lại bình luận