Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đang lật cuốn tạp chí để giết thời gian, cô bất chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.

“Cái này ổn đấy, em có muốn thử không?”

“Được, màu sắc trông cũng đẹp…”

Đôi nam nữ cách đó không xa đang vừa nói chuyện vừa chọn quần áo, cảm nhận được ánh mắt của Đàm Trinh Tịnh, người phụ nữ nhìn về phía cô, phát hiện đối phương là Đàm Trinh Tịnh, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, kéo người đàn ông định rời đi.

“Lưu Cầm!”

Đàm Trinh Tịnh đứng dậy gọi tên cô ta rồi mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp.”

Lưu Cầm đi dạo phố cùng chồng, không ngờ lại chạm mặt cô, sắc mặt cô ta sượng trân cất tiếng chào hỏi: “Trinh Tịnh, đã lâu không gặp.”

Có chồng ở đây, hơn nữa anh ta không biết chuyện giữa các cô nên Lưu Cầm chỉ đành tỏ vẻ khách sáo.

Đàm Trinh Tịnh cảm thấy sắc mặt Lưu Cầm có gì đó rất lạ nên hỏi thăm vài câu: “Tôi không ngờ cô lại từ chức, hiện cô đang làm gì rồi?”

Không nhắc tới còn đỡ, cô vừa nhắc tới công việc, Lưu Cầm không kiềm chế nổi nỗi oán hận, nói bằng giọng điệu không dễ nghe: “Chồng cô tài cán thế nên tôi đương nhiên phải mất việc rồi. Tôi đâu có bằng cô, muốn đi đâu làm việc cũng được.”

“Chồng tôi? Cô nói Trương Sướng ư?”

Lưu Cầm liếc mắt lườm cô: “Người chồng hiện tại của cô, anh ta đã bảo hiệu trưởng sa thải tôi, cô không biết sao?”

Đàm Trinh Tịnh nghe mà ngây người: “Tôi không biết…”

Chẳng trách Lưu Cầm lại rời đi đột ngột như vậy.

Ngẫm lại thì đây đích thực là thủ đoạn và phong cách làm việc của Nhiếp Tu Tề.

“Cũng do tôi gieo gió gặt bão cả.” Lưu Cầm dặn chồng đi ra xa rồi cảm thán: “Tôi không nên tham lam như vậy, xin lỗi.”

Trên đường về nhà, Đàm Trinh Tịnh nghĩ lại từng chuyện xảy ra trong quá khứ. Cuộc đối thoại với Lưu Cầm đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cô. Nhiếp Tu Tề quả thực là một người có lòng dạ sâu không thấy đáy. Ngoài chuyện thế thân ra, liệu anh có còn giấu diếm cô điều gì không?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy bất an.

Vào thời khắc bước chân vào cửa, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi như thể bị điện giật, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngơ ngác ngồi trên sô pha ngẫm nghĩ.

Mẹ Đàm lo không biết con gái bị sao nên lo lắng nắm lấy tay cô.

Một lát sau, con ngươi ngưng trệ của Đàm Trinh Tịnh mới di chuyển, cô nhìn về phía mẹ Đàm rồi cất giọng khản đặc: “Mẹ, mẹ giúp con hỏi thăm một chút, cô gái tên Trần Tinh Tinh kia được điều từ đơn vị nào đến Cục Xây dựng.”

Me Đàm không dám lơ là, vội vàng tìm người quen hỏi thăm.

Mười mấy phút sau có điện thoại gọi đến, mẹ Đàm nhấc máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, bà quay sang nói với cô: “Họ nói cô ta được Thành Ủy điều tới. Trinh Tịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, con nói mẹ nghe đi, mẹ rất lo cho con.”

Thành Ủy ư?

Đàm Trinh Tịnh cười khổ một tiếng, xem ra suy đoán của cô chính xác rồi, cô không tin lại có chuyện trùng hợp tới như vậy.

Sau khi hai người chuyển tới Bắc Kinh, người tài xế tên Tiểu Lý vẫn ở lại Lang Châu nên kể từ đó, Đàm Trinh Tịnh chưa từng gặp lại anh ta.

May mà trong điện thoại của cô vẫn còn lưu số, Đàm Trinh Tĩnh lập tức liên lạc với anh ta.

Trước khi rời đi, Nhiếp Tu Tề không quên tìm cho Tiểu Lý một bến đỗ tử tế, anh giới thiệu anh ta tới làm tài xế cho một vị lãnh đạo khác.

Tiểu Lý rất biết ơn Nhiếp Tu Tề, vậy nên khi Đàm Trinh Tịnh hỏi, anh ta đã kể cho cô nghe tất cả những gì mình biết.

Khi Đàm Trinh Tịnh hỏi tới người từng có mối quan hệ mập mờ với Nhiếp Tu Tề là thư ký Trần, Tiểu Lý tỏ ra rất nghiêm túc, thay Nhiếp Tu Tề giải thích đôi ba câu: “Cô giáo Đàm à, chuyện đó là hiểu lầm thôi. Thư ký Trần và Bí thư Nhiếp thực sự chỉ là đồng nghiệp!”

Tiếng cười của Đàm Trinh Tịnh truyền qua điện thoại: “Anh không cần phải căng thẳng như thế đâu, tôi chỉ nhân tiện hỏi thôi. Hiện nay Trần Tinh Tinh đang làm việc ở đơn vị nào rồi? Không làm việc cùng anh ấy nữa chứ?”

Tiểu Lý nói liến thoắng: “Bí thư Nhiếp đã thuyên chuyển cô ta đi nơi khác nên đương nhiên không còn làm việc cùng đơn vị nữa! Hiện nay cô ta… có lẽ đang ở huyện nào đó thuộc Lang Châu, cô giáo Đàm yên tâm nhé.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Sau khi cúp máy, nụ cười trên môi Đàm Trinh Tịnh lập tức biến mất.

Trước đây, Tiểu Lý chưa từng đề cập đến nên cô chỉ biết cô thư ký kia họ Trần.

Cô cố ý nói ra cái tên Trần Tinh Tinh, vậy mà Tiểu Lý lại không phản bác.

Phỏng đoán của cô đã được chứng thực.

Nếu như nói, tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy dành cho Trương Sướng, vậy thì đúng là nó đã rất thành công. Khuếch đại tham vọng trong lòng Trương Sướng một cách khéo léo, khiến anh ta vứt bỏ vợ.

Nhiếp Tu Tề ơi là Nhiếp Tu Tề, anh quả đúng là một con quỷ.

Bình luận

Để lại bình luận