Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đàm Trinh Tịnh hồi thần trở lại: “Tôi là số 17.”

Cô liếc nhìn Nhiếp Tu Tề, anh buông lỏng tay rồi cùng cô đi vào phòng khám của bác sĩ.

Bác sĩ lật xem phiếu xét nghiệm, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Muốn phá thai phải không? Đã hẹn lịch trước chưa? ”

Đàm Trinh Tịnh đang định cất tiếng phủ nhận thì cơ thể người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên cứng đờ. Anh khó có thể kiểm soát được vẻ mặt nhăn nhó của bản thân, lảo đảo bước ra khỏi phòng khám.

Còn Đàm Trinh Tịnh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, cô nói với bác sĩ: “Không phá thai. Bác sĩ, con tôi có khỏe không?”

Bác sĩ cẩn thận xem xét từng tờ kết quả xét nghiệm rồi gật đầu nói: “Trước mắt thì không có vấn đề gì lớn, phải chờ em bé lớn hơn chút nữa sau đó lại tiến hành kiểm tra tổng quát. Nếu cô quyết định giữ thai, vậy tôi sẽ nói cho cô biết một số việc cần chú ý, cô ghi nhớ cho kỹ.”

Rời khỏi phòng khám của bác sĩ, Đàm Trinh Tịnh bị Nhiếp Tu Tề nhét thẳng vào xe, đi về phía trung tâm thành phố.

Bầu không khí suốt dọc đường vô cùng căng thẳng, Nhiếp Tu Tề vẫn cố kìm nén cho đến khi hai người bước vào khách sạn và đóng cửa phòng lại, anh mới ôm chặt lấy cô.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói từ khe cửa phía sau hắt vào, chiếu lên bờ vai anh.

Đàm Trinh Tịnh bị anh ghì chặt, cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh ôm lấy eo cô, không muốn rời đi.

“Trinh Tịnh, em thật sự… không cần con của chúng ta sao?”

Suốt dọc đường, anh đã cố kiềm chế cảm xúc, biểu cảm vô cùng u ám. Trong chuyện này, Đàm Trinh Tịnh không có ý giày vò anh, cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi không định phá thai, đứa bé rất khỏe mạnh.”

Nhiếp Tu Tề vui sướng như điên. Vốn đã tuyệt vọng, nhưng trong chớp mắt anh đã từ địa ngục lên tới thiên đường.

Anh càng ôm cô chặt hơn, nhưng rất nhanh đã nhớ ra là không được đè lên cô, vậy nên anh buông lỏng cánh tay rồi tự mình lẩm bẩm: “Cảm ơn Trinh Tịnh, anh còn tưởng là em không cần anh, cũng không cần con nữa…”

Nụ hôn nóng bỏng của anh rơi trên sườn mặt cô. Hơi thở dồn dập hòa lẫn cùng từng luồng không khí phả vào hõm vai.

Cô đẩy anh ra, hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi! Ầm ĩ đủ rồi đấy, anh nhận được nhẫn chưa? Hẳn là anh hiểu được ý của tôi.”

Nhiếp Tu Tề im lặng nhìn cô thật lâu, sau đó giọng nói khản đặc cất lên: “Anh không hiểu.”

Đàm Trinh Tịnh thấy anh giả ngốc thì đành phải nói thẳng: “Tôi muốn chia tay với anh, hiểu chưa hả? Tôi tới nơi này là vì muốn tránh xa khỏi anh!”

Trái tim của Nhiếp Tu Tề nhói lên, anh cất giọng van nài: “Tại sao vậy Trinh Tịnh, lẽ nào em không yêu anh một chút nào sao?”

Đàm Trinh Tịnh mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không dám yêu anh nữa, buông tha cho tôi đi. Anh yêu tôi ư? Anh chỉ đang lừa dối bản thân anh mà thôi! Đó không phải là tình yêu mà là dục vọng. Nếu anh yêu tôi thì đã không lừa tôi như thế.”

“Lời mà Lý Tiểu Vi nói không phải sự thật, anh chưa từng xem em là thế thân.” Ánh mắt anh nóng rực, anh tiến về phía trước một bước rồi rầu rĩ nói: “Anh phải chứng minh thế nào thì em mới chịu tin đây?”

Anh lấy một thứ từ trong túi áo khoác ra rồi mở ngay trước mắt cô.

“Anh và cô ấy chỉ là hợp đồng hôn nhân, là quan hệ liên hôn giữa hai gia tộc, bọn anh không có tình cảm với nhau.” Anh mở tờ giấy ra trước mặt cô, trên đó có chữ ký của hai người. Giấy trắng mực đen quy định rõ trách nhiệm của hai bên đối với cuộc hôn nhân này, đồng thời viết rõ sau khi sinh con hai người sẽ ly hôn.

Đàm Trinh Tịnh hoảng hốt nhướng mày.

Nhiếp Tu Tề đặt tờ giấy vào tay cô, sau đó nhìn cô nói: “Về nhà rồi em có thể từ từ xem xét, tóm lại anh không lừa em, em cũng không phải thế thân của ai hết. Trinh Tịnh, lẽ nào em không cảm nhận được ư? Người anh yêu chỉ có mình em.”

“Nhưng, tôi và cô ấy rất giống nhau…” Cô không nhịn được mà cất tiếng.

Nhiếp Tu Tề thở dài: “Trinh Tịnh, trên đời có nhiều người giống nhau mà, nếu em không tin thì anh có thể tìm ra mấy trăm người giống em.”

Đàm Trinh Tịnh không nói tiếng nào. Anh đứng ôm cô một lúc, sợ cô mệt nên đỡ cô đi về phía sô pha.

“Ngày mai cùng anh trở về Bắc Kinh, cha mẹ đang chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta rồi, bây giờ trở về em vừa đúng dịp đi thử váy cưới.” Nhiếp Tu Tề nắm tay cô, nói bằng giọng tha thiết.

Đàm Trinh Tịnh chăm chú nhìn vào mắt anh, cảm xúc hiện lên trong đôi mắt ấy vô cùng nghiêm túc.

Bàn tay cô từ từ nâng lên rồi áp vào lồng ngực anh. Trái tim của anh đang đập nhịp nhàng trong lòng bàn tay cô. Thứ đang ẩn sâu bên dưới này, thật sự rung động vì cô ư?

“Vậy chuyện của Trần Tinh Tinh thì sao?” Cô không nhịn được mà chất vấn: “Anh còn muốn giấu tôi bao lâu nữa?”

Bình luận

Để lại bình luận