Chương 100

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 100

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“… Mấy cái này thì không có.”

“Anh ta tốt với cậu chứ? Có keo kiệt chuyện tiền bạc với cậu không?”

“Ừm, không.” Nói một cách khách quan thì về phương diện vật chất, Nhiếp Tu Tề chưa từng để cô chịu thiệt thòi.

Mặc dù cô nhận không nhiều, nhưng anh cũng chưa từng keo kiệt.

Lần trước ông cụ Nhiếp tặng cô những tài sản đó, cô muốn trả lại nhưng bị một câu nói của anh ngăn cản: “Cho em rồi thì là của em. Bây giờ em không cần thì sau này để anh thừa kế, nhưng chúng vẫn sẽ là của em.”

Văn Hinh lại hỏi: “Người nhà của anh ta đối xử với cậu thế nào? Có tôn trọng cậu không?”

Đàm Trinh Tịnh đáp lại không chút do dự: “Người nhà anh ấy rất tốt.”

Văn Hinh hít sâu một hơi: “Trinh Tịnh, cậu có biết nếu đặt chồng cậu vào thị trường yêu đương và kết hôn thì sẽ được săn đón thế nào không? Anh ta là một chàng rể trong mơ đấy. Điều mà cậu vừa nói vốn không phải là vấn đề gì cả, tớ đoán có lẽ đó chỉ là thói quen được tạo thành do anh ta ở trên quan trường đã lâu thôi, cậu thay đổi anh ta là được. Nếu không được thì chơi trò biến mất thêm một lần nữa, xem xem anh ta có phát điên lên không.”

Nếu như Nhiếp Tu Tề là một con chó điên, vậy thì anh đã đặt dây xích vào trong tay của Đàm Trinh Tịnh và mong chờ cô nắm lấy.

Thuần phục chó ư? Đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tịnh tiếp xúc với khái niệm này, cô giật mình hoảng hốt: “Làm như vậy được ư? Nhưng mà….”

Cô vẫn đang do dự. Cô cảm thấy anh giống như một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mặc dù sự sắc bén đã được thu bớt lại, thế nhưng cô vẫn sợ bị đứt tay.

“Đừng nhưng nhị gì nữa, nếu như cậu yêu anh ta thì đừng dễ dàng buông tay. Cậu trả lời tớ đi, có yêu không?” Văn Hinh cắt ngang lời cô, quyết đoán hỏi.

Yêu.

Đàm Trinh Tịnh buồn bã phát hiện, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, thế nhưng cô vẫn còn yêu anh.

Có lẽ vì yêu quá sâu đậm và tổn thương quá nhiều, vậy nên cô mới đau lòng tới như vậy, đồng thời muốn rời khỏi anh, đó là một cách bảo vệ bản thân trong tiềm thức.

Cúp điện thoại, cô nhìn vào bộ váy cưới đang khoác trên ma nơ canh đặt bên cạnh cửa sổ phòng ngủ.

Bộ váy cưới tinh xảo và thanh lịch này được tạo nên bởi bàn tay của một bậc thầy, phần họa tiết rất phức tạp, phần cổ được trang trí bằng ren trắng mềm mại còn chân váy được đính một vòng kim cương.

Cô bước xuống giường, tay chạm vào phần vải ren trên váy cưới, đồng thời đưa ra quyết định.

Thuần phục chó là thuần phục như thế nào, Đàm Trinh Tịnh nhất thời chưa nghĩ ra cách.

Văn Hinh hiến kế cho cô: “Cậu cứ làm hết sức mình là được, xem xem khi nào thì anh ta chịu hết nổi.”

Nhưng làm gì mới được? Đàm Trinh Tịnh từ từ hiểu ra.

Khi cô mang thai được hơn ba tháng, bầu không khí tại nhà họ Nhiếp không mấy tốt đẹp. Người đứng đầu gia đình là ông cụ Nhiếp cứ mỗi hễ trông thấy Nhiếp Tu Tề là lại than thở, cô cháu dâu tốt như vậy lại bị thằng cháu mình chọc tức đến nỗi phải bỏ đi!

Chị cả thì không dám gặp Nhiếp Tu Tề, mỗi lần Nhiếp Tu Tề vào đến sân là chị lại trốn biệt, sợ phải chạm mặt anh.

Nhiếp Tu Tề hiện nay không khác gì thuốc súng, chỉ cần có người châm ngòi là sẽ phát nổ ngay!

Mẹ của Lý Tiểu Vi đã bị anh cảnh cáo, đồng thời không cho phép bước chân vào nhà họ Nhiếp, hiện tại toàn bộ người nhà họ Nhiếp đều đang trông đợi Đàm Trinh Tịnh vào cửa.

Cha Nhiếp và mẹ Nhiếp đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ từ năm ngoái, nào ngờ tới khi sắp cưới thì con dâu lại chạy mất? Hai ông bà chỉ biết lắc đầu.

Những ngày này Nhiếp Tu Tề làm việc không mấy tập trung. Cơ thể ngồi trong phòng làm việc nhưng bộ não lại nghĩ đến Đàm Trinh Tịnh đang ở một thành phố khác.

Hiện tại cô thế nào rồi? Đứa bé có quấy không? Liệu cô có nhớ anh không? Anh không dám nghĩ tới đáp án cho câu hỏi cuối cùng.

Nhiếp Tu Tề đã mua lại một căn nhà nằm gần nhà họ Đàm, những ngày này anh ở tạm bên đó. Cứ mỗi cuối tuần sau khi tan làm, anh lại ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng để đến Lang Châu.

Lúc có mặt dưới lầu nhà họ Đàm đã là bảy giờ tối, đây thường là lúc gia đình cô đang dùng bữa, đèn đuốc trong nhà bật sáng trưng. Thời khắc này, anh đứng dưới lầu trông về phía ô cửa sổ sáng đèn và tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.

Đàm Trinh Tịnh chiến tranh lạnh với anh, nhưng cha Đàm và mẹ Đàm lại đứng về phía anh, ông bà thường lén kêu anh lên ăn cơm. Đợi sau khi cô về phòng đi ngủ thì anh có thể vào ngắm cô.

Tuần này, Nhiếp Tu Tề vừa đặt chân tới dưới lầu đã được cha mẹ cô gọi lên. Bước vào nhà họ Đàm, Đàm Trinh Tịnh và cha mẹ đang ngồi bên bàn ăn. Trông thấy anh vào cửa, cô vẫy tay với anh, không còn vẻ lạnh lùng như trước đó nữa.

Bình luận

Để lại bình luận