Chương 102

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 102

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nhiếp Tu Tề dựa vào đầu giường nghịch tóc cô. Người phụ nữ lúc này đang say giấc trong vòng tay của anh, dưới hàng mi dày là hai cái bóng nho nhỏ. Lại lần nữa được ôm cô vào lòng, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhiếp Tu Tề bắt đầu chuỗi ngày đi đi về về giữa hai nơi, buổi sáng làm việc ở Bắc Kinh, tan làm lại ngồi tàu cao tốc về Lang Châu.

Đàm Trinh Tịnh đối xử với anh ngày một tốt hơn, dần trở lại như trước đây. Thời gian tổ chức hôn lễ đang đến gần, nhà họ Nhiếp đã đến Lang Châu để chuẩn bị.

Đàm Trinh Tịnh yên tâm ở nhà dưỡng thai, thỉnh thoảng lại kiếm việc cho Nhiếp Tu Tề làm, không để anh rảnh rang dù chỉ một phút. Ngoài ra cô còn gọi điện kiểm tra anh mỗi ngày, kể cả khi anh đang đi xã giao, mọi người trên bàn tiệc đều nói Nhiếp Tu Tề bị vợ quản lý quá chặt, anh chỉ nở nụ cười.

Anh biết khoảng thời gian này cô đang cố ý kiếm chuyện với mình, thế nhưng anh lại mong cô như thế, bởi nếu cô không để ý đến anh nữa thì mới là điều đáng lo ngại.

Dáng vẻ cam chịu của Nhiếp Tu Tề quả thực đã khiến cho người nhà họ Nhiếp được mở rộng tầm mắt. Nếu Đàm Trinh Tịnh muốn trăng sao trên trời, e rằng Nhiếp Tu Tề cũng sẽ hái xuống cho cô. Nhà họ Nhiếp hiểu rõ vị trí của Đàm Trinh Tịnh trong lòng Nhiếp Tu Tề.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng năm, hôn lễ được cử hành đúng thời hạn. Địa điểm diễn ra hôn lễ là một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố Lang Châu.

Ngày hôm đó, Đàm Trinh Tịnh ngủ đến tám giờ hơn mới được cha mẹ đánh thức, cô dậy trang điểm trong trạng thái vẫn còn ngái ngủ. Trong nhà chật kín người, đa phần là họ hàng của nhà họ Đàm, lúc này mọi người đều đang tất bật.

“Váy cưới, váy cưới đâu rồi!” Một người chị họ gào lên.

“Ở đây, mau mang qua cho Tiểu Tịnh đi.” Một người chị họ khác đang cầm váy cưới đáp lời.

Hai người họ nhanh chóng tới bên Đàm Trinh Tịnh, chỉ vài thao tác đã cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người cô và mặc váy cưới lên. Bộ váy cưới này được đính rất nhiều kim cương và ngọc trai như yêu cầu trước đó của cô, đến mức khiến cho người ta phải lóa mắt.

Mặc dù Đàm Trinh Tịnh trước nay vốn là người điềm tĩnh, thế nhưng lúc này đây cô cũng cảm thấy hơi hối hận trước yêu cầu của mình, bộ váy này phô trương quá! Còn trong mắt người khác thì đây lại là minh chứng cho tình yêu của chú rể dành cho cô dâu.

Sau khi giúp cô mặc váy cưới, đám chị em họ lại bận rộn sửa soạn cho cô.

Chuyên gia trang điểm được chị cả nhà họ Nhiếp mời từ Bắc Kinh đến, người này chuyên trang điểm cho các ngôi sao, tay nghề trang điểm cô dâu cũng rất xuất sắc, động tác tỉ mỉ, bôi chát lên mặt cô hết lớp này tới lớp khác.

Đến khi làm tóc và trang điểm xong xuôi, cô đứng trước tấm gương lớn ngắm nhìn bản thân.

Người phụ nữ trong gương được bọc trong bộ váy trắng tinh, toàn thân phát ra những tia sáng nhỏ lấp lánh, phần bụng nhô lên được nếp gấp của váy khéo léo che đi, phải nhìn kỹ mới trông thấy.

Lớp trang điểm và bầu không khí lúc này bổ trợ cho nhau, hàng lông mày lá liễu được tô điểm mềm mại, phấn mắt và son đều không quá đậm, tổng thể trông rất trang nhã. Những người phụ nữ có mặt đều hết lời khen ngợi.

Đàm Trinh Tịnh lúc này đã đói bụng, cô cẩn thận kéo váy ngồi xuống mép giường rồi cất tiếng hỏi: “Khi nào thì nhà trai tới đón em?”

Mẹ Đàm bước vào phòng, đúng lúc nghe thấy lời của cô, bà nhìn điện thoại rồi nói: “Sắp rồi, họ đang ở ngoài sân.”

Trong lúc người nhà họ Đàm đang trò chuyện thì có một đoàn xe hoa đỗ lại trước sân nhà. Những chiếc xe bóng bẩy xuất phát từ khách sạn, trên mỗi chiếc đều chất đầy hoa hồng.

Nhiếp Tu Tề mở cửa xe bước xuống.

Hôm nay anh mặc trang phục của chú rể, một bộ vest chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt tạo kiểu, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày và tăng thêm sự hăng hái.

Đàm Trinh Tịnh im lặng nghe các chị em họ nói chuyện rôm rả: “Đến rồi, anh ấy đến rồi, chú rể đến đón Tiểu Tịnh rồi kìa!”

Trái tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch.

Chú rể đã đến ngoài cửa.

Họ hàng bên trong phòng được dịp làm khó, đòi rất nhiều phong bao lì xì mới cho Nhiếp Tu Tề vào cửa. Cánh cửa mở ra, những người họ hàng cũng tinh ý rời đi.

Người đàn ông tay cầm bó hoa, bước từng bước về phía người phụ nữ đang ngồi trên giường. Anh dừng lại trước mặt cô, hơi khom lưng xuống, trên môi nở nụ cười, đưa bàn tay về phía cô: “Đi thôi nào, bà xã của anh.”

Khuôn mặt Đàm Trinh Tịnh hiện lên sự thẹn thùng, cô vừa đặt tay vào lòng bàn tay anh thì lập tức bị nắm chặt lấy.

Trước đây, dù trời có sập xuống thì Nhiếp Tu Tề cũng vẫn tỏ ra bình thản, thế nhưng hôm nay anh lại không khỏi ngẩn ngơ, ngắm nhìn khuôn mặt cô một cách chăm chú.

Bình luận

Để lại bình luận