Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Chờ một chút…” Tưởng Uyên thở dốc, thật ra cô chỉ muốn hôn anh một chút, “Cơm nước xong đã… A…”

Ngón tay thon dài của anh mò vào trong quần lót, bàn tay nóng bỏng còn lại bao lấy bầu ngực mềm mại, năm ngón tay dùng sức xoa nắn.

Tưởng Uyên bị xoa đến độ cả người mềm nhũn, phía dưới đã chảy nước..

“Làm xong mới ăn.” Văn Tẫn cởi quần áo ra, một tay cởi áo lót của cô, cúi đầu ngậm đầu vú rồi mút một hơi, tay còn lại khám phá phía trong quần lót của cô.

Tưởng Uyên bị đầu lưỡi của anh trêu đùa đến mức da đầu tê dại, quần lót bị cởi ra, ngón tay kia chui vào bên trong hoa huyệt nóng ẩm, gãi gãi mấy cái.

Cả người Tưởng Uyên không trụ được mà căng thẳng, cổ họng nức nở, “Văn Tẫn…”

Anh kéo hắn quần lót của cô xuống, đưa dương vật đến gần cửa huyệt, anh lại hôn môi cô thêm lần nữa, đâm thẳng dương vật vào trong cửa huyệt nóng ẩm ướt át.

Tưởng Uyên bị cây gậy kia đâm đến cả người phát run, thân thể tê dại từng đợt, âm đế bị thứ khổng lồ kia xỏ xuyên liên tục, cảm giác tê dại lan vào xương cốt và khoái cảm cùng cực làm cô thở dốc không ngừng, năm ngón tay cô bấu chặt lấy cánh tay của Văn Tẫn, miệng thoát ra mấy tiếng khóc lóc rên rỉ lẫn lộn.

Văn Tẫn dùng dương vật nghiền vài cái, bụng nhỏ Tưởng Uyển run rẩy, dâm thủy từ huyệt chảy ra, dọc theo chân đi xuống.

Thân thể cô mềm nhũn, cả người hoàn toàn xụi lơ ở trong lòng ngực anh.

Người đàn ông giữ chặt eo cô, thần tốc tiến vào, khoái cảm căng tràn như bị xé rách làm cô kêu lên một tiếng, cô ôm cổ Văn Tẫn, chủ động hôn anh.

Văn Tẫn hùng hổ hôn lại cô, hai tay bóp mông cô rồi lại đâm chọc.

Vừa làm vừa đi đến phòng khách.

“Rèm cửa!” Tưởng Uyển thấy rèm cửa đang mở, vội vã hô lên.

Văn Tẫn bị cô kẹp chặt đến nỗi trán nổi gân xanh, anh xoay người trở lại chỗ cửa ra vào, đặt Tưởng Uyên lên trên tủ giày, giữ eo cô ra vào liên hồi, cắm cho Tưởng Uyên khóc lóc không ngừng nghỉ.

Mười mấy đôi giày ở trong tủ bị lực đạo mạnh mẽ của anh làm chấn động đến nỗi rơi hết ra ngoài, rơi đầy bên cạnh chân anh.

Văn Tẫn cúi đầu nhìn, lại ôm lấy Tưởng Uyên đi vào trong phòng.

Mỗi một bước đi, Tưởng Uyên lại bị côn thịt cắm sâu đến rùng cả mình.

“Văn Tẫn…” Cô bám lấy vai anh, dồn dập thở hổn hển, còn chưa đi vào đến phòng, đã bị anh đỉnh đến đạt cao trào, cô phát ra mấy tiếng khóc chói tai, thân thể run rẩy.

Văn Tẫn lấy tay sờ khe mông dính đầy dâm thuỷ của cô, lấy một ít bôi lên trên ngực cô, bàn tay lại bắt đầu nắm bóp chơi đùa ngực sữa.

Vào trong phòng, anh đè Tưởng Uyên lên trên giường, kéo hai chân cô ra kẹp lấy hông của mình, đứng ở sau giữ lấy eo rồi mãnh liệt đâm vào rút ra.

Tưởng Uyển khóc lóc thành tiếng, “Văn Tẫn… Chậm một chút…”

Chân giường bị chấn động đến mức kẽo kẹt rung bần bật, tiếng nước lép nhép dính nhớp vang lên trong không gian cả căn phòng, Tưởng Uyên giữ chặt tay anh, khoái cảm ngập đầu làm cho cô hét lên một tiếng chói tai.

Ba giờ chiều hai người mới ăn trưa.

Không phải Tưởng Uyển nấu mà là Văn Tẫn mua.

Bốn món đồ ăn toàn thịt, bốn món đồ ăn kết hợp chay mặn, còn có một phần canh dưỡng nhan.

Lúc Tưởng Uyển muốn đứng dậy ăn cơm, hai đùi run lên với tần suất cao.

Văn Tẫn đối với loại chuyện này dường như rất có tinh lực, làm từ lúc hai người bắt đầu trở về cho đến hai rưỡi chiều, cho đến lúc đói bụng mới dừng lại.

Cơm nước xong, Tưởng Uyển về phòng ngủ, Văn Tẫn cũng bò lên giường, kéo cô vào trong lòng.

Cả người cô bủn rủn vô lực, lúc anh ôm, chỉ hừ vài tiếng rồi nằm trong lòng anh ngủ thiếp đi.

Văn Tẫn cúi đầu nhìn cô, vén mái tóc ra sau tai, hôn lên cánh môi mềm mại của cô, sau đó nhắm mắt lại, cằm đặt trên đỉnh đầu, một bàn tay chặt chẽ ôm lấy cô, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Để lại bình luận