Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đây là lần đầu tiên anh ngủ trưa.

Hơn 5 giờ chiều, Tưởng Uyển mới tỉnh ngủ, đầu tiên giặt sạch quần áo, sau đó dọn dẹp một chút chuẩn bị làm cơm chiều.

Văn Tẫn đứng dậy tắm rửa, tắm xong vào phòng mở phát sóng trực tiếp chơi game, trừ lúc anh thi đấu, rất ít khi chạng vạng mới mở phát sóng trực tiếp, bởi vậy mới vừa online, không ít fans lập tức bình luận hỏi:

【A Tẫn phải chăm con? Cho nên bây giờ mới mở phát sóng trực tiếp?】

【Anh Tẫn anh Tẫn! Tối qua em chưa được nhìn thấy đứa bé! Khóc! Em muốn nhìn con của anh và Uyển Uyển!】

【Hỏa ca của em mạnh thật đấy! Có bạn gái cũng không thèm hé răng! Con cũng có rồi! Mau nói! Anh còn tin mừng gì định tặng cho bọn em nữa!】

【Đừng ồn, tin tức nội bộ, anh Tẫn đã đăng ký kết hôn, đứa bé chưa đến nửa tuổi.】

【Lầu trên báo tin giả!】

Còn có không ít fans chú ý tới vết trầy da trên khớp xương của anh, không ngừng hỏi anh sao lại thế này, có phải đánh nhau cùng người ta hay không.

Văn Tẫn không rên một tiếng, cho đến khi Tưởng Uyển đặt ly nước trong tầm tay anh, anh mới nghiêng đầu nhìn.

【Có phải Uyển Uyển tới hay không!】

【Chị dâu!!!!!!】

【Uyển Uyển! Anh Tẫn của em đánh nhau với người khác đúng không!】

【Huhuhu! A Tẫn vừa thấy Uyển Uyển đến, ánh mắt cũng không giống nhau!】

Lúc Tưởng Uyển vừa buông cái ly xuống, thấy mu bàn tay của anh bị trầy da, lúc này mới nhớ về nhà đã quên tiêu độc cho anh, cô đi ra ngoài cầm hòm thuốc tiến vào, dùng tăm bông thấm Povidone, sau đó nhẹ nhàng lau chỗ khớp xương.

Văn Tẫn ngồi im, cụp mí mắt nhìn cô.

Tưởng Uyển lau xong, nhẹ nhàng thổi thổi, lại cầm hai cái băng cá nhân thay anh dán lên.

Bình luận điên cuồng oanh tạc:

【Chụp màn hình chụp màn hình chụp màn hình!!!! A Tẫn lúc này thật dịu dàng! Tôi đã chết! 】

【Mẹ nó! Anh Tẫn thật dịu dàng!!!!! Huhuhu! Tôi đối với đàn ông dịu dàng không hề có sức chống cự!】

【Tôi không giống, tôi bên ngoài bị thu hút bởi đàn ông lạnh lùng đẹp trai chơi game giỏi, bên trong lén lút đối với đàn ông siêu dịu dàng không hề có sức chống cự!】

【Hừ! Các người giữ chút mặt mũi đi!】

【Tôi chỉ muốn biết, đứa bé đi đâu rồi… 】

Tưởng Uyển đang muốn xoay người rời đi, ánh mắt vừa nhấc, nhìn đống bình luận dày đặc hỏi đứa bé đâu rồi, không nhịn được lên tiếng giải thích, “Đó là con của em trai tôi, không phải con của bọn tôi.”

Làn đạn lại oanh tạc:

【A a a a a! Chị dâu!!! Vậy nên khi nào hai người sinh con!!!】

【Con của em trai? Hai người đã gặp phụ huynh? Có phải bước tiếp theo chính là kết hôn hay không?】

【Kết hôn! Kết hôn!! Kết hôn!!! Kết hôn!!!! A a a a a kết hôn!!】

【Được rồi, nhìn hai người yêu nhau như vậy, em tạm thời tặng chồng cho chị vậy.】

【Đánh chết lầu trên.】

【Nhớ kỹ ID, chụp màn hình, để cho cả nhà cô ấy nhìn thấy.】

【Cứu mạng, không cần như vậy đâu! Tôi chúc A Tẫn và Uyển Uyển bách niên hảo hợp!!!!! Sớm sinh quý tử!!! 】

Tưởng Uyển thấy một màn này, quả thực dở khóc dở cười.

Cô kéo Văn Tẫn, nhẹ giọng nói, “Anh giải thích cho bọn họ chút đi.”

Văn Tẫn gật gật đầu, hướng về phía màn hình nói, “Đúng, chúng tôi sắp kết hôn.”

Tưởng Uyển: “…”

Buổi sáng ngày hôm sau bọn Đồng La Thiêu tới gõ cửa, trong tay ôm đầy đồ vật.

Có người ôm hoa hồng đỏ, có người giữ chặt những quả bóng bay đầy màu sắc, trong tay còn ôm thú bông tới chúc mừng, mấy người cầm bốn năm rải lụa pháo rực rỡ.

Tưởng Uyển mở cửa, bị cái tư thế này của bọn họ làm kinh sợ.

“Ha ha ha! Chị! Bọn em tới rồi!”

Tưởng Uyển nghi hoặc nhìn đồ vật bọn họ ôm trong ngực, “Mọi người… Cái đó… Dùng để làm gì?”

“A Tẫn đâu ạ?” Đồng La Thiêu chen vào, “A Tẫn không có kinh nghiệm cầu hôn, cho nên bọn em tới tổ chức giúp cậu ấy một buổi cầu hôn có một không hai, aiz, chị ra ngoài đi dạo một vòng đi, chờ bọn em chuẩn bị xong lại trở về…”

Cậu ta đang muốn ôm hoa vào, đảo mắt nhìn thoáng qua, thấy ngón áp út của Tưởng Uyển đeo nhẫn, cậu ta chớp chớp mắt, “… Tình huống gì đây? Tốc độ của A Tẫn nhanh vậy sao? Cậu ấy đã cầu hôn rồi?”

Bình luận

Để lại bình luận