Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đêm đặc quánh như mực tàu, không gian tĩnh lặng đến độ nghe rõ tiếng thở dài của thời gian. Trong căn phòng sang trọng bậc nhất, nơi những kẻ lắm tiền thường tìm đến để mua vui hoặc quên lãng, tấm rèm nhung nặng trịch buông rũ, che giấu đi cảnh tượng trần trụi đến đau lòng. Trên chiếc giường rộng thênh thang, hai thân thể quấn lấy nhau, nhưng chẳng hề có hơi ấm của ái tình. Người đàn ông, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cau lại, đôi mắt sâu thẳm không gợn một tia cảm xúc, chỉ có những chuyển động nhịp nhàng, cơ học phía dưới. Còn người con gái, cô gái trẻ dưới thân hắn, chỉ biết cắn chặt môi, những ngón tay gầy guộc bấu víu lấy tấm ga trải giường trắng muốt như tìm kiếm một điểm tựa mong manh. Nỗi đau thể xác cứ dội lên từng cơn, hòa cùng nỗi đau còn lớn hơn gấp bội trong lòng, khiến nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên gò má xanh xao.
Mới vài ngày trước thôi, cuộc đời cô còn là một bức tranh tươi sáng, ngập tràn hy vọng. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, thế giới ấy vỡ vụn tan tành. Mẹ cô vừa nằm xuống chưa tròn ba ngày, người cha dượng mà cô từng kính trọng đã lộ rõ bộ mặt thật – một kẻ nợ nần cờ bạc. Và cô, Lục Hiểu Dư, chính là vật thế chấp cho món nợ nhơ nhuốc ấy.
Một giờ trước đó.
Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào gương mặt thất thần của Hiểu Dư. Cô nhìn xuống đám đông phía dưới – những gã đàn ông với ánh mắt hau háu, thèm thuồng – rồi lại nhìn vào chính mình. Tay chân bị xiềng xích kim loại lạnh lẽo trói chặt, thân thể mảnh mai chỉ được che đậy hờ hững bằng một mảnh lụa trắng mỏng tang. Cô bị bán đi, bởi chính người đàn ông mà cô từng ngây thơ gọi là cha. Khoảnh khắc ông ta đặt bút ký vào tờ giấy bán đứt cuộc đời cô, trái tim non nớt ấy như vỡ thành trăm mảnh, sắc lẻm và đau buốt.
“Thưa quý vị, đây là món hàng mới nhất của chúng tôi,” giọng gã điều khiển buổi đấu giá vang lên lanh lảnh, “một đóa hoa xuân sắc còn e ấp, đảm bảo là hàng hiếm có khó tìm. Giá khởi điểm, hai trăm.” Gã nói số tiền bằng một đơn vị không rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu giá trị thực của nó.
“Hai trăm rưỡi.”
“Hai trăm bảy lăm.”
“Ba trăm ba.”
Những con số nhảy múa, mỗi lúc một cao hơn, như những nhát dao vô hình cứa vào tâm can Hiểu Dư. Cô hoảng loạn nhìn đám người kia. Cô biết số tiền đó không nhỏ, và cô cũng thừa hiểu họ bỏ tiền ra mua cô để làm gì. Nhưng điều khiến cô kinh sợ hơn cả chính là ánh mắt của họ – những ánh mắt như loài thú săn mồi đang rình rập, chờ đợi để xâu xé con mồi yếu ớt.
Người ta thường nói đời người kéo dài sáu mươi năm. Lục Hiểu Dư cô mới đi chưa được một phần ba quãng đường ấy, mà dường như đã phải đặt dấu chấm hết tại đây.
Cô thật sự… không cam lòng.
Bỗng, một giọng nói trầm, lạnh như băng vang lên từ phía cửa, át đi mọi tiếng ồn ào: “Một tỷ. Mua đứt.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông vừa bước vào. Dáng vẻ cao lớn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, khí chất u ám tỏa ra khiến cả căn phòng như chìm vào băng giá. Ai nấy đều nín thở, sống lưng lạnh toát. Tống Ngụy – cái tên mà chỉ nhắc đến thôi cũng đủ khiến giới làm ăn phải kiêng dè – sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này?
Hắn lướt nhìn cô gái trên sân khấu, ánh mắt không dừng lại quá lâu, rồi quay sang gã điều khiển đấu giá, lặp lại từng chữ rõ ràng: “Tôi. Mua. Cô. Ta.”
“Ngài… ngài Tống…” Gã lắp bắp, mồ hôi túa ra trên trán.
“Không muốn tiền?” Hắn nhướng mày, giọng nói không một chút cảm xúc, khẽ ra hiệu cho người trợ lý đứng sau.
Hạ Đồng, người trợ lý, hiểu ý, lập tức đặt chiếc vali đen lên khán đài: “Không cần kiểm tra. Không thiếu một đồng.”
Sự quyết đoán và khí thế áp đảo của Tống Ngụy khiến gã điều khiển không dám chậm trễ. Yết hầu gã khẽ chuyển động, rồi gã ra lệnh: “Thả người.”
Trong căn phòng này, không ai không biết đến Tống Ngụy. Người đứng đầu Tống gia, chủ tịch tập đoàn Hoành Dực hùng mạnh, kẻ có thể làm nghiêng ngả nền kinh tế cả thành phố chỉ bằng một cái phẩy tay.
Dây xích được tháo bỏ. Hiểu Dư cảm nhận được sự tự do mong manh nơi cổ tay, nơi những vết hằn đỏ ửng còn hằn sâu. Nước mắt lại vô thức rơi xuống. Đây là khởi đầu mới, hay là một kết thúc khác còn tàn khốc hơn?
“Còn không đi?” Giọng hắn lạnh lùng vang lên.
Hiểu Dư không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi dậy. Đôi chân tê rần vì bị trói quá lâu, nhưng cô vẫn cố gắng gượng đứng dậy, từng bước, từng bước chậm rãi đi theo bóng lưng người đàn ông xa lạ. Giờ phút này, cô chẳng khác nào một con thú cưng vừa tìm được chủ mới, ngoan ngoãn và phục tùng.
“Hạ Đồng, bế cô ta.” Hắn ra lệnh mà không cần quay đầu lại.
“Vâng.”
Hạ Đồng nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đưa cô rời khỏi nơi ô uế này. Hiểu Dư không còn sức lực để bận tâm điều gì nữa, cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của người trợ lý, đôi mắt mơ màng nhìn tấm lưng rộng lớn của Tống Ngụy. Người đàn ông đó… từ nay sẽ là chủ nhân của cô.
Trên chiếc xe sang trọng đang lao đi trong đêm, Tống Ngụy tựa đầu ra ghế, hơi thở nặng nề khó nhọc. Hắn đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt đang thít chặt cổ họng. Khốn kiếp, kẻ điên nào dám bỏ thuốc hắn?
“Tiên sinh, ngài chịu được không?” Hạ Đồng lo lắng hỏi.
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới khẽ “ừ” một tiếng. Chút thuốc này có là gì so với những khổ luyện mà hắn đã trải qua từ tấm bé?
Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng liếc sang cô gái ngồi bên cạnh, người đang run rẩy vì sợ hãi hoặc vì lạnh: “Tên?”
“Lục… Lục Hiểu Dư.”
“Tuổi?”
“Hai… hai mươi…”
Mi tâm hắn nhíu lại: “Sợ tôi?”
Hiểu Dư mím chặt môi, hai tay vô thức bấu lấy mảnh lụa mỏng manh trên người: “Tôi không…”
“Vậy sao nói lắp?”
“Tôi không có…”
Hắn không nói gì thêm, đưa tay day nhẹ hai bên thái dương. Cơn nóng rực trong người càng lúc càng khó kiểm soát. Tống Ngụy nuốt khan, vài giọt mồ hôi lại rịn ra trên trán. Chết tiệt thật!
Hiểu Dư thấy hắn khó chịu, đoán rằng thái độ của cô vừa rồi khiến hắn không hài lòng. Đôi môi mỏng càng mím chặt hơn, đến khi cảm thấy tê rần mới dám khẽ khàng lên tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh:
“Chúng ta… đi đâu vậy?”
Hắn đáp gọn lỏn, giọng khàn đặc: “Khách sạn. Ân ái.”
Hiểu Dư lặng người, im lặng nhìn ra khung cảnh mờ ảo ngoài cửa sổ. Cô không ngạc nhiên. Kể từ giây phút người cha dượng kia đặt bút ký tên, cô đã biết trước kết cục của mình.

Bình luận

Để lại bình luận