Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ở một góc khuất khác, bên kia màn hình đang chiếu trực tiếp lễ trao giải, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông dần giãn ra, thoáng một nét thích thú hiếm hoi. Hắn dựa người vào chiếc ghế bành bọc da sang trọng, chân thong thả gác lên bàn, tay nâng ly rượu sóng sánh đưa lên miệng. Giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ nửa đùa nửa thật:
“Con mèo nhỏ của tôi, xem ra cũng không tầm thường.”
Kết thúc buổi lễ trao giải, Lục Hiểu Dư trở về xe của công ty trong trạng thái mệt mỏi rã rời. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện lớn và trang trọng như vậy, áp lực quả thật không nhỏ.
Giang Vũ, sau khi cố gắng vẫy tay chào tạm biệt đám đông người hâm mộ cuồng nhiệt, cũng nhanh chóng lẻn ra cửa sau. Đợi tình hình lắng xuống, anh mới vội vàng lên xe cùng cô.
Thấy Hiểu Dư nhắm mắt tựa đầu vào ghế, không một chút động tĩnh, anh nhẹ giọng hỏi han: “Dư Dư, em mệt lắm sao?”
Hiểu Dư không buồn mở mắt, chỉ khẽ gật đầu: “Ừm, mệt…”
Giang Vũ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh lặng lẽ lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung nhỏ xinh, đưa về phía cô: “Tặng em.”
Hiểu Dư chậm rãi mở mắt, nhìn chiếc hộp nhỏ trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu: “Sao lại tặng quà cho em?”
“Quà chúc mừng em nhận được giải thưởng lớn đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất.” Anh giải thích, ánh mắt dịu dàng.
“Cái này…” Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút ngại ngùng. “Em không dám nhận đâu ạ.”
Giang Vũ dường như đã quá quen với tính cách này của cô. Anh mỉm cười, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc mảnh mai, tinh xảo. Không đợi cô từ chối thêm, anh trực tiếp cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào. “Dù gì anh cũng đã mua rồi. Em không nhận, anh cũng chẳng biết làm gì với nó. Bỏ đi thì phí lắm.”
“Vậy thì lần sau anh đừng mua nữa.” Cô nhìn anh, giọng nghiêm túc. “Anh cũng biết vị trí của anh trong giới giải trí bây giờ không hề nhỏ. Anh nên hạn chế tiếp xúc với em thì hơn, tránh những lời đồn thổi không hay. Em không muốn làm liên lụy đến anh.”
“Liên lụy cái gì chứ? Ngốc quá.” Anh cốc nhẹ lên trán cô một cái, bật cười. “Ở cái giới này, còn ai không biết mối quan hệ giữa anh và em? Dư Dư à, lẽ nào em…”
“Em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.” Hiểu Dư cắt ngang lời anh, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô biết anh định nói gì. Nhưng giữa cô và anh, có những khoảng cách vô hình không thể vượt qua. Chuyện đó là không thể.
Giang Vũ nhìn sườn mặt thanh tú của cô, chỉ biết cười trừ cho qua. Hai năm qua, anh đã cố gắng vì điều gì, có lẽ chỉ mình anh hiểu rõ nhất. Nghĩ lại cũng thật nực cười.
Xe dừng lại trước khu nhà trọ cũ kỹ nơi Hiểu Dư đang ở. Cô định mở cửa xe bước xuống thì bị Giang Vũ giữ tay lại.
“Dư Dư, sự chú ý của công chúng dành cho em ngày càng nhiều. Chỗ ở này an ninh không được tốt lắm, anh sợ về lâu dài sẽ không ổn. Hay là em…”
“Em sống ở đâu quen đó rồi. Anh yên tâm, em tự lo liệu được mà.” Cô khẽ cong môi cười, cố gắng trấn an anh. “Em vào nhà trước đây. Anh về cẩn thận nhé.”
“… Ừm, em vào nhà đi.” Giang Vũ đáp lại, giọng có chút thất vọng. Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô khuất dần vào con hẻm tối, nụ cười trên môi cũng dần phai nhạt.
Anh ngả lưng ra ghế, mệt mỏi ra hiệu cho tài xế: “Đi thôi.”
Hiểu Dư đi vào con hẻm quen thuộc. Đến trước cửa phòng trọ, cô bất ngờ nhìn thấy một bó hoa tulip trắng muốt được đặt ngay ngắn trước cửa. Lông mày cô bất giác nhíu lại. Ai đã để ở đây?
Cô nhặt bó hoa lên, phát hiện bên trong có một tấm thiệp nhỏ màu đen. Hiểu Dư run rẩy mở tấm thiệp ra. Đọc xong dòng chữ ngắn gọn được viết bằng nét chữ cứng rắn, sắc lẹm bên trong, toàn thân cô run lên từng đợt, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
[Chúc mừng diễn viên Lục đã có bước tiến mới. Không biết cô đã sẵn sàng cho lần gặp lại chưa?]
Hiểu Dư hoảng hốt ném bó hoa xuống đất như phải bỏng, vội vàng lục tìm chìa khóa, run rẩy mở cửa rồi lao vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Cô ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, một tay ôm chặt bụng dưới – nơi vết sẹo mờ vẫn còn đó như một lời nhắc nhở đau đớn, tay kia bấu chặt vào ngực trái, nơi trái tim đang đập loạn xạ vì sợ hãi. Người đàn ông đó… chính là người đàn ông đó!
Sống lưng cô lạnh toát, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Viễn cảnh kinh hoàng của hai năm trước lũ lượt ùa về trong tâm trí, rõ nét và ám ảnh. Bụng dưới cô quặn thắt lại từng cơn, đau đớn đến nghẹt thở.
Cô đã từng ngu ngốc nghĩ rằng hắn đã chán ghét cô, đã quên đi cô, nên hai năm qua mới không tìm đến gây phiền nhiễu. Nhưng xem ra cô đã lầm. Hoàn toàn sai lầm.
Trong văn phòng chủ tịch sang trọng bậc nhất của tập đoàn Hoành Dực, Tống Ngụy thong thả lật xem tập hồ sơ trên bàn. Bên trong ghi đầy đủ thông tin về “con mèo nhỏ” của hắn: Lục Hiểu Dư, 22 tuổi, nghề nghiệp người mẫu, diễn viên. Gương mặt đại diện cho một vài nhãn hàng khá tên tuổi trong nước. Chưa từng đóng vai chính, nhưng những vai phụ cô đảm nhận đều để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng khán giả. Thành tựu tuy chưa nhiều, nhưng với một diễn viên trẻ mới vào nghề, như vậy đã được coi là có tài năng và triển vọng.
“Cổ phiếu của Hoa Đại đang có dấu hiệu tăng trưởng tốt. Thưa ngài, chúng ta thật sự muốn thâu tóm công ty này sao?” Hạ Đồng đứng bên cạnh, kính cẩn hỏi.
“Hoa Đại tuy không phải là công ty giải trí hàng đầu, nhưng hiện tại lại đang là cái tên thu hút sự chú ý nhất. Chưa kể còn sở hữu dàn nghệ sĩ có độ nhận diện công chúng khá cao.” Hắn dừng lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. “So với những ông lớn khác trong ngành giải trí, tiềm lực của Hoa Đại vẫn còn khá non yếu.” Giọng hắn lạnh lùng. “Tôi nói vậy, cậu hiểu ý chứ?”
Hạ Đồng gật đầu: “Lấy lùi làm tiến, đầu tư nhỏ thu lợi lớn.”
Hắn không nói gì thêm, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh chân dung của Lục Hiểu Dư trong tập hồ sơ. Hai năm trước, khi đưa cô ra khỏi cái phiên chợ đen bẩn thỉu đó, hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi cô. Chỉ duy nhất đôi mắt trong veo, long lanh như biết nói ấy là khiến hắn khắc sâu vào tâm trí, nhớ mãi không quên.

Bình luận

Để lại bình luận