Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Quả nhiên, những gì hắn suy đoán không sai. Người sở hữu một đôi mắt đẹp như vậy, chắc chắn phải là một tuyệt sắc giai nhân.
Ngón trỏ người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn thêm vài cái, giọng trầm xuống: “Nghe nói N&T đang tìm gương mặt đại diện cho bộ sưu tập thời trang sắp ra mắt của họ. Chọn Lục Hiểu Dư đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Còn nữa.”
Hạ Đồng quay lại, chờ đợi chỉ thị: “Tống tổng, ngài còn gì dặn dò?”
“Cắt bớt những hợp đồng quảng cáo, dự án phim ảnh không cần thiết của cô ta. Chỉ giữ lại vài dự án thực sự có tiềm năng phát triển.”
“Vâng.”
Kể từ sau lễ trao giải, sự nghiệp của Lục Hiểu Dư như bước sang một trang mới. Các hợp đồng quảng cáo, lời mời đóng phim liên tục tìm đến cô. Vốn dĩ cô không hề có ý định dấn thân sâu vào giới giải trí đầy thị phi này. Nhưng vì món nợ ân tình với Giang Vũ – người đã cứu cô trong cơn hoạn nạn, người đã chi trả toàn bộ viện phí cho ca phẫu thuật loại bỏ thai ngoài tử cung hai năm trước – cô không thể từ chối lời đề nghị của anh.
Phải, chính Giang Vũ là người đã tìm thấy cô trong cơn mưa tầm tã ngày hôm đó, người đã đưa cô đến bệnh viện, người đã ký tên vào tờ giấy cam kết phẫu thuật khi cô đang mê man bất tỉnh. Cũng chính anh là người đã ở bên cạnh chăm sóc cô trong suốt những ngày tháng cô nằm viện, giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Vì mang ơn anh, nên khi Giang Vũ ngỏ ý muốn cô đầu quân về Hoa Đại, công ty giải trí mà anh đang làm việc, với vai trò người mẫu ảnh, cô đã không ngần ngại đồng ý. Cô tập trung kiếm tiền, một phần để trả lại số nợ cho anh, một phần để trang trải cuộc sống. Hợp đồng giữa cô và Hoa Đại có thời hạn ba năm, đến nay cũng đã đi được hơn nửa chặng đường. Sau khi kết thúc hợp đồng, cô chỉ muốn quay trở lại cuộc sống bình thường, giản dị như trước đây.
Chính vì vậy, cô không muốn làm liên lụy đến anh. Giang Vũ hiện đang là một diễn viên hạng A, được nhiều nhà làm phim săn đón, lại vừa mới nhận giải thưởng Thị Đế danh giá. Một người có tương lai rộng mở như anh, không nên vướng bận vào một người có quá khứ phức tạp như cô.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình quảng cáo, Hiểu Dư nhanh chóng tẩy trang rồi rời khỏi phòng chụp. Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy một nhóm người hâm mộ đang đứng đợi sẵn bên ngoài.
Cô thân thiện dừng lại giao lưu cùng họ, thậm chí còn vội chạy đi mua nước và bánh ngọt cho mỗi người. Tuy cô chưa phải là một ngôi sao quá nổi tiếng, nhưng cũng đã có được một lượng người hâm mộ nhất định yêu quý và ủng hộ mình. Trên đời này, ai lại không muốn được yêu thương? Dù không có ý định gắn bó lâu dài với giới giải trí, nhưng tình cảm mà người hâm mộ dành cho mình, cô luôn trân trọng.
Ở phía bên kia đường, chiếc xe hơi sang trọng đỗ im lìm. Tống Ngụy ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát toàn bộ khung cảnh ấy. Lục Hiểu Dư khi cười trông thật rạng rỡ, đẹp hơn gấp vạn lần so với những hình ảnh trên phim ảnh hay tạp chí. Nụ cười ấy trong trẻo và ấm áp, như ánh nắng ban mai xua tan đi màn đêm lạnh lẽo.
“Trợ lý Hạ, cậu có biết đời người ta thường rung động mấy lần không?” Hắn đột ngột lên tiếng hỏi.
“… Nghe nói là khoảng vài lần, thưa ngài.” Hạ Đồng có chút ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này.
“Vậy theo cậu, lần rung động nào là đáng nhớ nhất?”
Hạ Đồng càng thêm khó hiểu. Tại sao Tống tổng lại hỏi anh những câu không đâu vào đâu thế này? “Có lẽ… là lần đầu tiên gặp gỡ?” Anh ngập ngừng đáp.
Người đàn ông khẽ cười khẩy, đôi mắt u ám hướng về phía cô gái đang vui vẻ trò chuyện với người hâm mộ bên kia đường. Giọng hắn trầm xuống: “Sai rồi! Đáng nhớ nhất… là khi tôi nhìn thấy nụ cười của Lục Hiểu Dư.”
Trời đã về khuya. Hiểu Dư trở về dãy nhà trọ cũ kỹ. Lại một bó hoa nữa, lần này là hoa hồng đỏ thắm, đặt ngay trước cửa phòng cô. Tâm trạng vui vẻ ban nãy chợt tan biến, thay vào đó là cảm giác bất an và khó chịu. Không cần đoán cô cũng biết là ai đã làm việc này.
Người đàn ông đó… vẫn chưa chịu buông tha cô sao?
Hiểu Dư mặc kệ bó hoa nằm chỏng chơ trên sàn, vội vàng lục tìm chìa khóa trong túi xách. Cô có nên chuyển nhà không? Chuyển đến một nơi khác, liệu hắn có tìm ra cô được nữa không?
“Chó nuôi trong nhà nhận được quà của chủ còn biết mừng rỡ vẫy đuôi. Vậy mà cô Lục đây nhận hoa của chủ lại chẳng hề tỏ ra vui mừng?” Một giọng nói trầm thấp, mang theo ý tứ chế giễu vang lên từ phía sau lưng cô. Hắn tựa người vào bức tường đối diện, làn khói thuốc lá mờ ảo lượn lờ trước mặt. Hắn cười lạnh:
“Xem ra nhận thức của cô Lục còn thua cả một con chó, nhỉ?”
Hiểu Dư giật mình, không dám quay đầu lại. Toàn thân cô bất chợt run lên bần bật. Chùm chìa khóa trong tay cũng tuột ra, rơi xuống nền xi măng kêu loảng xoảng.
Hắn… là hắn…
Tống Ngụy dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở xuống sàn, rồi từ tốn bước về phía cầu thang. Bàn tay thong thả đút vào túi quần. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi, mặt mày tái xanh của cô gái, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên thành một nụ cười đắc ý.
“Cô Lục, lâu rồi không gặp. Không biết cô còn nhớ đến người chủ này không?”
Hiểu Dư vẫn im lặng, không dám đáp lời. Cô vô thức lùi lại vài bước, lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ tung.
Cảnh tượng kinh hoàng đêm đó lại lũ lượt ùa về, cùng với nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Đến chết cô cũng không thể quên. Vậy mà bây giờ, người đàn ông này lại xuất hiện, gieo rắc nỗi sợ hãi vào cuộc sống vừa mới tạm yên của cô.
Thấy cô gái sợ hãi lùi dần về phía lan can cầu thang, hắn không những không ngăn cản mà còn thản nhiên lên tiếng nhắc nhở, giọng đầy mỉa mai: “Cho dù chỉ là tầng hai, nhưng nếu ngã xuống cũng có thể gây chấn thương sọ não đấy.”
Nghe vậy, Hiểu Dư mới dừng bước. Cô sợ hãi nhìn hắn, giọng run rẩy: “Anh… anh đến tìm tôi làm gì?”
“Cô Lục thử đoán xem?” Hắn nhướng mày, tiến lại gần hơn.
Hiểu Dư mím chặt môi, đôi chân như muốn nhũn ra. Cô vịn tay vào thành lan can để giữ thăng bằng, giọng nói nhỏ như cầu khẩn: “Tha cho tôi… có được không?”
“Cô Lục thật biết nói đùa.” Hắn cười khẩy. “Tống Ngụy tôi bỏ ra cả một tỷ, đâu phải chỉ để mua một đêm duy nhất của cô.” Hắn tặc lưỡi, giọng đầy vẻ chê bai: “Mà cũng đâu phải là lần đầu tiên. Cô Lục nghĩ mình có giá trị đến thế sao?”

Bình luận

Để lại bình luận