Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Phải, khi ấy người cô chảy rất nhiều máu, nhiều đến mức máu hòa tan vào nước mưa, nhuộm đỏ cả một khoảng sân rộng. Anh đã bế cô đến bệnh viện trong trạng thái hoảng loạn. Tại đó, anh mới biết cô đang mang thai, một cái thai nằm ngoài tử cung. Phôi thai đã quá lớn làm vỡ ống dẫn trứng, gây xuất huyết ồ ạt trong ổ bụng. Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật cấp cứu ngay lập tức.
Anh còn nhớ rất rõ, Hiểu Dư lúc đó vì mất máu quá nhiều nên phải truyền liên tục mấy túi máu. Tình trạng của cô nguy kịch đến mức… suýt chút nữa đã không qua khỏi.
Ca phẫu thuật kéo dài khá lâu, nhưng cuối cùng cũng thành công tốt đẹp. Hiểu Dư được chuyển đến phòng hồi sức, gương mặt trắng bệch, yếu ớt đến đáng sợ. Giang Vũ vẫn nhớ như in khoảnh khắc cô vừa tỉnh dậy, nhìn thấy anh, rồi ôm mặt khóc nức nở đến mức ngất lịm đi lần nữa.
Thời gian sau đó, cô dần mắc chứng trầm cảm. Cô phải đều đặn đến gặp bác sĩ tâm lý và dùng thuốc hỗ trợ điều trị. Mãi đến khi tâm lý ổn định trở lại, cô lại lao đầu vào làm việc kiếm tiền để trả nợ cho anh. Dù anh đã nhiều lần nói không cần, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn trả bằng được. Chính vì vậy, anh mới ngỏ lời mời cô về đầu quân cho Hoa Đại. Dù sao cô cũng sở hữu một gương mặt xinh đẹp, cuốn hút, làm mấy công việc chân tay nặng nhọc thật quá lãng phí.
Thấy anh cứ đứng đăm chiêu nhìn mình hồi lâu, Hiểu Dư mới đưa tay huých nhẹ vào cánh tay anh: “Giang Vũ, anh sao vậy?”
“… À…” Giang Vũ thoáng giật mình, rồi vội vàng đáp: “Không có gì đâu.”
Cô im lặng, tập trung vào việc thái thịt trên thớt. Đối với cô, Giang Vũ chỉ đơn giản là một người bạn tốt, một người anh thân thiết, và trên hết là một vị ân nhân đã cứu mạng mình. Ngoài những điều đó ra, không hơn không kém.
Nhưng cô cũng mơ hồ cảm nhận được, đối với anh, cô dường như không chỉ là một người bạn.
Giang Vũ nhìn cô gái nhỏ đang thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Điều khiến anh không thể nào rời mắt được chính là hình ảnh cô lúc vào bếp. Hiểu Dư nấu ăn rất ngon, hầu như món nào cô cũng có thể làm được, và làm rất vừa miệng.
Đôi môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Anh khẽ hỏi: “Dư Dư, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty, em có dự định gì cho tương lai chưa?”
“Còn hơn một năm nữa mới hết hạn mà. Anh hỏi có hơi sớm quá không?” Cô đáp, tay vẫn không ngừng thái thịt.
“Em thật sự… không muốn tiếp tục theo đuổi con đường này nữa sao?” Giọng anh có chút tiếc nuối.
“Giang Vũ, em chưa bao giờ nói em muốn trở thành người nổi tiếng cả.” Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt kiên định.
Anh nhoẻn miệng cười trừ: “Không làm người nổi tiếng cũng tốt. Ít ra không phải chịu áp lực từ dư luận. Chỉ là… sau này đừng tìm cớ né tránh anh nữa là được.”
Hiểu Dư không đáp, quay lại tập trung vào nồi canh rau củ đang sôi trên bếp. Không phải cô cố tình né tránh anh. Mà là vì cô biết rõ, giữa cô và anh có một khoảng cách quá lớn về thân phận, về hoàn cảnh. Hai người như ở hai thế giới khác nhau, rất khó để có thể đến được với nhau.
“Dư Dư, chúng ta quen biết nhau cũng đã đủ lâu rồi nhỉ?” Anh ngập ngừng lên tiếng, giọng có chút thăm dò. “Lẽ nào em thật sự… không có một chút ấn tượng nào đặc biệt về anh sao?”
“Anh rất tốt,” cô thành thật đáp, “tốt nhất trong số những người đàn ông mà em từng gặp. Có điều…” Hiểu Dư dừng lại, quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự xa cách. “Có điều giữa em và anh là chuyện không thể.”
Nụ cười trên môi Giang Vũ chợt tắt, khóe miệng cứng lại. Trong lòng anh dâng lên một nỗi chua chát khó tả. Chuyện không thể? Khốn kiếp, trên đời này có cái quái gì là không thể chứ?
“Dư Dư, không có gì là không thể cả. Em còn chưa thử, sao lại vội vàng khẳng định chúng ta không thể?” Anh cố gắng thuyết phục, giọng đầy tha thiết.
Hiểu Dư nhìn anh hồi lâu, chỉ thấy đôi mắt anh dần trở nên u uất. Cô thở dài, không muốn tranh cãi thêm nữa, quay lại chú tâm vào việc bếp núc. Gia cảnh của anh thuộc hàng danh giá, cha mẹ đều là giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng. Bản thân anh lại là nam thần được vạn người ngưỡng mộ. Xuất phát điểm của hai người đã quá khác biệt, đừng nói đến chuyện tương lai xa vời, ngay cả hiện tại cũng đã là điều không thể.
“Dư Dư, anh tệ đến vậy sao? Tệ đến mức không thể khiến em rung động dù chỉ một chút?” Giọng anh đầy cay đắng.
Cô thở dài lần nữa: “Giang Vũ, em không hề nói anh tệ, một chữ cũng chưa từng nói. Chỉ là… em chỉ xem anh như một người bạn, không hơn không kém.”
Anh lặng im, cúi đầu tiếp tục công việc nhặt rau dang dở. Coi như hôm nay anh chưa nói gì cả. Anh sẽ đợi một dịp khác thích hợp hơn để tỏ bày lòng mình với cô.
Căn phòng bếp nhỏ bé bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ. Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm, khiến khoảng cách giữa hai người dường như càng xa hơn. Hiểu Dư nếm thử nồi canh rau củ, rồi tiện tay với lấy hũ gia vị để nêm nếm thêm. Cô chợt nghĩ đến người đàn ông kia, không biết lần gặp mặt tiếp theo giữa cô và hắn sẽ là khi nào. Nếu như cô trả đủ cho hắn một tỷ, liệu hắn có thật sự buông tha cho cô không?
Cô chần chừ, lưỡng lự hồi lâu, rồi mới dám ngập ngừng lên tiếng hỏi: “Giang Vũ, em có thể… mượn tiền anh được không?”
“Em muốn mượn bao nhiêu?” Anh hỏi ngay, không một chút do dự.
Cô mím môi: “Khoảng… sáu trăm triệu.”
Giang Vũ không hỏi lý do vì sao cô cần một số tiền lớn đến như vậy. Anh chỉ nhìn cô, mỉm cười đồng thuận:
“Được thôi. Lát nữa anh sẽ chuyển khoản cho em.”
“… Cảm ơn anh!” Mắt cô ánh lên vẻ biết ơn.
“Dư Dư, anh… có thể nhờ em một chuyện được không?” Anh ngập ngừng hỏi.

Bình luận

Để lại bình luận