Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ngài Tống, tốt nhất là nên cẩn trọng trong lời nói một chút, đừng để tôi biết được rằng ngài đã thích tôi rồi đấy. Nếu không thì…” Ánh mắt cô tức khắc biến chuyển, trở nên lạnh lùng và sắc bén, cô lạnh giọng cảnh cáo hắn: “Lục Hiểu Dư tôi đây chắc chắn sẽ cho ngài sống một cuộc đời thảm hại không được toàn vẹn.”

“Thế nào mới được gọi là sống thảm hại không được toàn vẹn?” Hắn hỏi ngược lại, giọng điệu có chút tò mò.

“Là cảm giác nắm không được mà buông cũng không xong. Đó chính là loại cảm giác thống khổ nhất trên đời này, sống không bằng chết.” Cô giải thích, giọng điệu bình thản đến lạ thường.

Hắn bật cười thành tiếng, nụ cười của hắn mang theo mười phần giễu cợt đầy khinh miệt: “Cô tưởng mình đắt giá đến thế cơ à?”

“Ít nhất là trong quãng thời gian này, anh vẫn còn có hứng thú với tôi.” Cô đáp trả không chút nao núng.

Tống Ngụy trầm tư suy nghĩ trong vài giây, hắn cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự quá háo thắng rồi. Thú vui nhất thời của hắn, lẽ nào lại có thể biến hắn trở thành một kẻ tương tư mù quáng hay sao?

Yêu sao? Yêu một con điếm được chính tay hắn bỏ tiền ra chuộc về từ cái chốn chợ đen dơ bẩn đó ư?

“Có hứng thú khác hoàn toàn với việc yêu. Lục Hiểu Dư, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cô đâu.” Hắn nói, giọng điệu lạnh lùng và chắc nịch.

Ngày công bố danh sách diễn viên chính thức của bộ phim cũng chính là ngày mà Lục Hiểu Dư phải nhận về nhiều lời chỉ trích nặng nề nhất trong suốt sự nghiệp diễn xuất ngắn ngủi của mình. Vì vốn dĩ không một ai có thể ngờ được rằng vai nữ chính của một dự án lớn như vậy lại được giao cho một người mới như cô, đừng nói đến việc được sánh vai cùng với nam chính nổi tiếng, đến cả dàn diễn viên phụ hùng hậu cô còn không thể nào sánh bằng được.

Lục Hiểu Dư ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú đọc từng lời bình luận chỉ trích cay nghiệt nhắm vào mình. Mặc dù trong lòng có hơi cảm thấy chạnh lòng đôi chút, nhưng bàn tay cô lại không ngừng lướt xuống để đọc thêm những bình luận khác. Suy cho cùng thì, cô vẫn là một người rất dễ để tâm đến những lời lẽ không hay ho về mình.

Tống Ngụy bước vào phòng, trên tay hắn cầm theo một ly cà phê nóng hổi vừa mới pha xong. Giọng nói hắn không mặn không nhạt vang lên: “Đang làm cái gì đấy?”

“Tôi làm gì thì kệ tôi chứ. Có liên quan gì đến anh đâu?” Cô đáp trả cộc lốc, không thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bạc môi hắn cong lên thành một nụ cười như không cười: “Lục Hiểu Dư, lá gan của cô bây giờ cũng to bằng trời rồi nhỉ? Không sợ tôi nổi giận lên rồi lôi tên nhân tình của cô ra để trút giận hay sao?”

Cô vẫn không thèm để tâm đến lời đe dọa của hắn, hời hợt đáp lại: “Anh muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Mi tâm người đàn ông khẽ nhíu chặt lại, hắn từng bước tiến về phía người kia. Không nói không rằng thêm một lời nào nữa, hắn trực tiếp giật lấy chiếc điện thoại đang nằm trên tay cô rồi quăng mạnh nó ra xa.

Nhìn thấy chiếc điện thoại yêu quý của mình bị hắn ném đi một cách không thương tiếc như vậy, Lục Hiểu Dư không thể nào kìm nén được cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong lòng mình nữa. Cô lớn giọng quát lên: “Anh đang làm cái trò gì vậy hả?”

“Hỏng rồi thì mua cái khác thôi.” Hắn đặt ly cà phê xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi lại ảm đạm nói thêm, giọng điệu đầy vẻ ra lệnh: “Thay vì cứ ngồi ở đây đọc mấy cái lời bình luận nhảm nhí đó, thì cô thà dùng chính đôi bàn tay này của mình để tự thẩm du cho tôi xem có lẽ còn có lý hơn đấy.”

“Ngoài mấy chuyện tình dục bệnh hoạn ra, thì trong đầu anh không thể nào nghĩ được chuyện gì nên hồn hơn hay sao?” Cô hỏi vặn lại, giọng điệu đầy vẻ chán ghét.

“Tôi mua cô về là để thỏa mãn nhu cầu tình dục của mình, nếu không nói đến chuyện tình dục thì còn nói đến cái gì được nữa đây?” Hắn ngồi xuống mép giường, bàn tay to lớn lại bắt đầu lần mò vào bên trong áo của đối phương. Hắn thành thạo mò mẫm đôi gò bồng mềm mại của cô.

“Khi nào thì bắt đầu khai máy?” Hắn hỏi, giọng điệu thờ ơ.

Mặc kệ cho hắn đang tùy tiện mò mẫm trên người mình, gương mặt cô vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra: “Giữa tháng sau.”

Tống Ngụy không vội vàng lên tiếng trả lời ngay lập tức, hắn kéo cao chiếc áo thun mỏng manh của cô lên, để lộ ra đôi gò bồng đầy đặn đang phơi bày ngay trước mắt mình. Hắn không chút ngần ngại nào mà vùi mặt vào giữa khe ngực sâu hút đó mà ra sức mút trọn lấy vị ngọt ngào.

Lục Hiểu Dư bị hắn liên tục dùng lưỡi liếm mút lấy nơi đầu ngực nhạy cảm, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến cô không thể nào chịu đựng nổi. Ngày nào cũng bị hắn hết lần này đến lần khác tìm cách chiếm lĩnh lấy tiện nghi của mình, cho dù cô có là một người không hề có khuynh hướng ham muốn tình dục đi chăng nữa, thì cũng không thể nào chống đỡ nổi được mấy cái trò nghịch ngợm biến thái này của hắn mãi được.

“Này! Đủ… đủ rồi mà… Đừng có liếm nữa!” Cô khó chịu lên tiếng phản đối.

Người đàn ông vẫn tỏ ra thờ ơ không thèm để ý đến lời nói của cô, hắn vẫn cứ hì hục gặm nhấm lấy hạt đậu nhỏ xinh đang cương cứng nơi đỉnh đầu. Đến khi nó dần trở nên cứng rắn hơn, hắn mới trầm giọng hỏi cô: “Thích không?”

“Thích cái đầu nhà anh!” Cô tức giận đáp trả.

Hắn nhướng mày lên đầy thách thức: “Vậy ra là cô em đang thích tôi sao?”

“Đồ điên! Đời nào mà tôi lại đi thích anh cơ chứ!” Lục Hiểu Dư vội vàng đẩy người kia ra xa, gương mặt cô ửng hồng lên sau cơn kích thích vừa rồi.

Tống Ngụy cũng không hề tỏ ra tức giận chút nào, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình từ khi quen biết cô gái này liền học được một tính kiên nhẫn lạ thường đến khó tin. Bàn tay to lớn của hắn rời khỏi khuôn ngực đầy đặn của cô, hắn nghiêng người gối đầu lên chiếc đùi thon thả của Lục Hiểu Dư.

“Tồn tại được trong cái giới giải trí khắc nghiệt này, thì tốt nhất là đừng bao giờ để tâm đến những lời lẽ của cộng đồng mạng làm gì cả.” Hắn còn nói thêm: “Để tâm quá nhiều chỉ làm cho áp lực nhân đôi lên mà thôi.”

Lục Hiểu Dư mím chặt môi lại, hồi lâu sau cô mới hời hợt đáp lại lời hắn: “Tôi để tâm đến bọn họ khi nào chứ? Đồ điên, còn không mau cút ra khỏi người tôi?”

“Tôi cho cô cơ hội này, chính là để cho cô có thể tỏa sáng, chứ không phải để cho cô phải ngồi đây chịu đựng sự xỉa xói của người đời.” Hắn nói, giọng điệu có chút nghiêm túc.

“Anh chịu thừa nhận rồi sao?” Cô hỏi vặn lại, giọng điệu đầy mỉa mai.

Hắn không mặn không nhạt đáp trả: “Thừa nhận cái gì chứ? Tôi có bao giờ giấu cô chuyện này đâu?”

Ờ thì… Đúng là hắn không hề giấu giếm cô chuyện này thật.

“Dư Dư à.” Giọng hắn đột nhiên trở nên dịu dàng lạ thường.

Cô gắt gỏng đáp lại: “Chuyện gì nữa đây?”

“Có cảm thấy khó chịu không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.

Lục Hiểu Dư vội vàng chỉnh trang lại quần áo của mình, mặc kệ cho hắn vẫn đang gối đầu lên đùi cô. Ngữ khí của cô không mấy mặn mà cho lắm:

“Khó chịu cái gì chứ?”

“Anh bạn nhỏ của tôi đang cảm thấy khó chịu.” Hắn đáp tỉnh bơ.

Cô đưa mắt nhìn xuống đũng quần đang phồng lên một cách bất thường của hắn theo bản năng, nhìn thấy cái thứ dị bản kia đang tồng ngồng một cách dày cộm. Cô cười lạnh một tiếng: “Kệ xác anh.”

Tống Ngụy cũng không hề có phản ứng gì khác thường cho lắm, hắn chỉ dí sát mặt mình vào vùng bụng phẳng lì của cô. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả ra, rất nhanh chóng khiến cho phần da thịt nhạy cảm kia của cô trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.

Lục Hiểu Dư bị người kia không ngừng trêu ghẹo, sắc hồng tức khắc lộ rõ trên đôi gò má xinh đẹp của cô. Cô định bụng đẩy hắn ra xa nhưng lại bất thành, chỉ đành khó chịu lên giọng trách móc:

“Đồ điên, anh lại đang làm cái trò gì vậy hả?”

Người đàn ông không nói gì, hắn chỉ há miệng ra liếm láp phần vải áo mỏng manh mà cô đang mặc. Rất nhanh chóng, một mảng áo của cô liền bị hắn làm cho ướt sũng.

“Dư Dư à, tôi đang rất khó chịu.” Hắn luồn bàn tay vào bên trong áo cô, nhẹ nhàng sờ mó lấy vòng eo thon gọn: “Đến khi nào thì cô mới bằng lòng để cho tôi đi vào bên trong hả?”

“Loại người như anh mà cũng cần phải đợi tôi cấp phép thì mới dám đi vào hay sao?” Cô lạnh lùng cười khẩy đáp trả: “Tôi tưởng trước nay anh vẫn luôn coi tôi như một con rối vô tri vô giác, muốn ra muốn vào lúc nào thì tùy ý anh cơ mà?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận