Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đáy mắt hắn trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết, hắn khẽ khàng hôn nhẹ lên vùng bụng phẳng lì của Lục Hiểu Dư. Giọng nói hắn chậm rãi vang lên: “Nếu như cô chỉ là một con rối vô tri, thì tôi ra lệnh cho cô phải yêu tôi, liệu cô có yêu tôi hay không?”

“Ngài Tống, con rối thì làm gì có trái tim cơ chứ. Lục Hiểu Dư tôi cả đời này chỉ có thể căm hận anh đến tận xương tủy mà thôi, tuyệt nhiên không bao giờ có thể tồn tại được cái khái niệm gọi là yêu đương này đâu.” Cô còn nói thêm, giọng điệu đầy mỉa mai: “Sao vậy, lẽ nào anh đã yêu tôi rồi sao?”

“Đừng có mà tự ảo tưởng nữa. Tôi không rảnh để đi yêu một kẻ luôn căm hận mình đâu.” Hắn đáp trả lạnh lùng.

…..

Buổi tối.

Tống Ngụy rời khỏi Bạch Viện để đến Tống Gia Viên tham dự một bữa tiệc. Đại loại đó là buổi tiệc mừng thọ của Tống lão phu nhân – bà nội của hắn. Sở dĩ hắn rất ít khi trở về nhà, chính là vì luôn bị các bậc trưởng bối ở đây không ngừng đốc thúc chuyện cưới xin hỏi vợ. Hắn còn nhớ rất rõ vào hai năm trước, người đã tâm cơ chuốc thuốc kích dục hắn lại chẳng phải ai khác ngoài chính người mẹ đáng kính của mình.

Người đàn ông sau khi kính rượu với các bậc trưởng bối trong gia tộc xong, liền chọn đại một góc khuất để ngồi xuống lánh nạn. Bà nội cùng mẹ của hắn đều rất đam mê trẻ con, nên lúc nào cũng cố gắng tìm kiếm cho hắn những đối tượng hôn phối phù hợp. Có điều hắn vốn không phải là loại người có xu hướng ham muốn tình dục cao, việc kết hôn đối với hắn cũng chẳng khác nào tự mình đeo gông vào cổ cả.

Nhưng nếu như đối tượng đó đổi lại là Lục Hiểu Dư, thì hắn có thể tạm bợ chấp nhận được.

Tống phu nhân nhìn thấy con trai mình đang bất cần đời ngồi một mình ở trong góc khuất, bà liền rảo bước lại gần bắt chuyện với hắn: “Năm nay vẫn một mình về nhà sao con?”

“Chứ mẹ muốn con về cùng mấy người nữa?” Hắn nhíu mày hỏi ngược lại.

“Bà Mai có nói với mẹ là dạo gần đây con đang qua lại với một cô gái. Hình như cô bé đó là diễn viên hay người mẫu gì đó thì phải.” Bà nói, giọng điệu đầy vẻ dò xét.

Tống Ngụy nhấp nhẹ một ngụm rượu đắng trong ly, giọng nói không trầm không bổng đáp lại: “Người của mẹ chỉ tường thuật lại cho mẹ được bấy nhiêu đó thông tin thôi sao?”

Tống phu nhân nhận được tín hiệu tốt từ con trai, bà liền vui vẻ niềm nở kể thêm: “Mẹ nghe nói đâu cô gái đó họ Lục thì phải, mặt mũi trông rất xinh đẹp và sáng sủa, lại còn đang cùng con sống chung trong một phòng nữa. Vậy thì Ngụy Ngụy của mẹ dự định khi nào thì cưới đây? Ngày mai hay là ngày mốt luôn cho nóng?”

“Tống phu nhân đừng vì quá trông mong có cháu bế mà đến mức hóa rồ đi như vậy chứ. Chỉ là chơi gái qua đường thôi thì cần gì phải cưới xin làm gì cho rườm rà?” Hắn đáp trả lạnh lùng. Cưới gấp gáp như vậy, cho dù hắn có bấm bụng cam chịu đi chăng nữa, thì Lục Hiểu Dư cũng chưa chắc đã đồng ý đâu.

Lạ thật đấy! Cứ mỗi lần nhắc tới cô gái kia, hắn lại cảm thấy nôn nóng trong lòng là sao nhỉ?.

Tống phu nhân vừa nghe đến ba chữ “Chơi qua đường”, sắc mặt bà liền tức khắc biến đổi: “Con học đâu ra cái thói trăng hoa ong bướm này vậy hả?”

Hắn không mặn không nhạt đáp lại: “Hai năm về trước mẹ cố tình chuốc thuốc con, há chẳng phải là đang muốn dạy cho con cách chơi gái là như thế nào hay sao?”.

“Con!” Bà tức giận đến mức không nói nên lời. Tên tiểu tử thối tha này vậy mà vẫn còn để bụng chuyện cũ hay sao?

Tống Ngụy nốc cạn ly rượu vang trong tay, hắn đứng dậy nhìn thẳng vào mẹ mình: “Lần sau nếu mẹ còn dám hối thúc con chuyện cưới vợ nữa, thì đừng có trách sao cả một năm trời con không thèm về nhà lấy một lần.”

“Con, con, con…” Tống phu nhân tức giận đến độ không thể nào nói nên lời được nữa, bà chỉ có thể bất lực đứng nhìn bóng lưng con trai mình dần rời đi khỏi bữa tiệc.

Không những không chịu kết hôn lấy vợ, mà bây giờ lại còn học đòi thêm cái thói chơi bời lêu lổng nữa chứ. Khốn kiếp thật! Cứ cái đà này thì đến bao giờ bà mới có cháu nội để mà bế bồng trên tay đây?

……

Nửa đêm.

Lục Hiểu Dư đang nằm ngủ say sưa ở trong phòng, lại bất chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra. Không cần phải đoán mò làm gì cho mệt, cô cũng biết thừa đó là ai rồi.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, cô liền theo phản xạ tự nhiên mà trở mình quay mặt vào trong tường. Mùi rượu nồng nặc tức khắc xộc thẳng vào cánh mũi cô, tên điên này hôm nay lại đi uống rượu hay sao vậy?

Tống Ngụy ngồi xuống mép giường, hắn mệt mỏi đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt chặt trên cổ mình. Hắn quay mắt nhìn sang người đang nằm bên cạnh, đôi mắt hắn híp lại nhìn thẳng vào bờ vai trần mảnh khảnh đang lộ ra bên ngoài lớp chăn mỏng. Làn da trắng sứ mịn màng của cô nổi bật lên giữa màn đêm tĩnh lặng, hương thơm thanh khiết tự nhiên tỏa ra từ cơ thể cô làm cho yết hầu hắn khẽ nhấp nhô lên xuống liên tục đầy khó khăn.

Hắn bất giác ngẫm nghĩ lại những lời mẹ mình đã nói lúc chiều, quả thật cũng không hẳn là sai hoàn toàn. Hắn năm nay cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, cũng đã đến lúc nên thành gia lập thất, yên bề gia thất rồi. Có điều đối tượng kết hôn mà hắn nghĩ đến trong đầu lúc này lại chỉ hiện lên duy nhất hình bóng của một mình cô mà thôi.

Hắn không hề yêu Lục Hiểu Dư, nhưng lại luôn muốn cưới cô về làm vợ của mình sao?

Ha… Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với hắn thế này?

Người đàn ông cúi đầu xuống hôn nhẹ lên vùng da thịt trắng mịn đáng yêu kia, rồi lại không kìm lòng được mà bắt đầu sờ soạng khắp người đối phương. Đôi chân thon dài nuột nà, vòng eo con kiến thon gọn, làn da trắng sáng hồng hào mịn màng, cô tựa như một đóa hoa quỳnh kiêu sa đang nở rộ giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Vẻ đẹp thuần khiết đó của cô thật sự khiến cho lòng người phải rung động.

Bị hắn không ngừng sờ mó đến mức toàn thân cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, Lục Hiểu Dư cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Cô khó chịu lên tiếng cằn nhằn:

“Say rồi thì đi ngủ đi, đừng có ở đó mà làm càn nữa.”

“Biết ngay là em vẫn chưa ngủ mà.” Hắn đáp, giọng điệu có chút trêu chọc.

Cô nhíu mày nhìn hắn đầy khó chịu: “Em cái khỉ mẹ nhà anh ấy. Ăn nói cho nó đàng hoàng vào.”

Hắn chỉ cười mà không nói gì thêm, còn được đà làm tới, càng lúc càng sáp lại gần người cô hơn.

“Dư Dư, hôm nay tôi thật sự rất muốn em, được chứ?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút khẩn cầu.

Lục Hiểu Dư thẳng thừng từ chối lời đề nghị của hắn: “Say rồi thì cút đi chỗ khác mà ngủ. Đừng có ở đây quấy rầy tôi nữa.”

“Ban sáng là ai đã nói rằng Tống Ngụy tôi muốn vào thì cứ việc vào cơ mà?” Hắn hỏi vặn lại.

“Đồ điên! Tôi không làm tình với kẻ say rượu đâu.” Cô kiên quyết từ chối.

“Tôi nói tôi say khi nào hả?” Hắn ấn chặt cô nằm ngửa xuống giường, rồi lại dùng chiếc cà vạt vừa mới tháo ra để trói buộc hai cổ tay cô lại với nhau. Giọng nói hắn trở nên thâm trầm lạ thường: “Lục Hiểu Dư, hình như lần này… tôi thua thật rồi…”

Lục Hiểu Dư nhíu mày lại, cô bực dọc mắng mỏ hắn: “Anh thua cái gì thì kệ xác anh chứ, có liên quan gì đến tôi đâu? Say rồi thì cút đi cho khuất mắt!”

“Cút đi không được. Đêm nay tôi nhất định phải có được em.” Người đàn ông rúc đầu vào hõm cổ thanh mảnh của cô, hắn chậm rãi hít sâu vào một ngụm hương thơm thanh tao quyến rũ.

“Dư Dư à, em mê hoặc đến như vậy, thì làm sao tôi có thể nỡ lòng nào mà để cho em rời đi được đây?” Giọng hắn trầm khàn đầy mê hoặc.

Đồng tử cô khẽ động lại, hắn nói như vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ hết hạn một tháng rồi mà hắn vẫn không muốn buông tha cho cô hay sao?

“Anh muốn nuốt lời hứa của mình sao?” Cô hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.

“Ở trên đời này thiếu gì lý do chính đáng để có thể giam giữ một người ở lại bên cạnh mình cơ chứ?” Hắn thẳng người dậy, rồi lại bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra: “Muốn giữ em ở lại bên cạnh, tôi có cả tỉ lý do khác nhau.”

Lục Hiểu Dư trừng mắt nhìn hắn, cô tức giận gằn ra từng chữ một: “Đồ khốn nạn!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận