Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cảm ơn em đã quá khen, tôi đây khốn nạn quen rồi.” Hắn ném chiếc áo sơ mi vừa cởi xuống giường, rồi lại cúi người xuống đối diện với gương mặt đang đỏ bừng lên vì tức giận của cô. Giọng hắn trầm xuống đầy nguy hiểm: “Dư Dư ngoan, mau mở miệng ra đi!”

Cô ra sức chống cự lại hắn, mím chặt môi lại nhất quyết không cho hắn có cơ hội tiến vào bên trong. Thà rằng hắn cứ như mọi ngày bình thường, vô thưởng vô phạt mà sờ soạng lung tung trên người cô thì cô còn có thể bỏ qua được. Tuyệt đối đừng bao giờ bày ra cái bộ mặt thâm tình giả tạo này trước mặt cô.

Ghê tởm chết đi được!

Bị cô kiên quyết cự tuyệt như vậy, sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng trở nên sa sầm khó coi hơn bao giờ hết. Tống Ngụy mất hết kiên nhẫn, hắn dùng sức bóp mạnh vào hai bên má cô để ép cô phải mở miệng ra. Giọng nói hắn trở nên khàn đục lạ thường: “Dư Dư, ngoan nào em. Đừng có làm tôi phải nổi giận lên đấy.”

“Đồ điên! Anh có giận thì cũng kệ xác anh chứ, tôi thì liên quan cái quái gì đến anh đâu? Ưm…” Lục Hiểu Dư mặt nhăn mày nhó lại vì đau, cô tức giận nhìn người kia đang thừa nước đục thả câu mà gặm nhấm lấy cánh môi mềm mại của mình.

Tên đàn ông chết tiệt này! Dám dùng mưu kế để bẫy cô sao?

Tống Ngụy cẩn trọng đưa đầu lưỡi của mình vào sâu bên trong khoang miệng ấm nóng của cô, hắn cẩn thận từng li từng tí một mà đưa đẩy không ngừng. Bàn tay to lớn của hắn bắt đầu vuốt ve dọc theo bắp đùi thon thả của cô, vừa xoa nhẹ nhàng vừa bóp nắn lấy phần da thịt mềm mại đầy khêu gợi đó.

Nụ hôn của hắn dần chuyển hướng đi lên phía trên, từ đôi môi anh đào lướt qua sống mũi cao thẳng, rồi lại dừng lại ở vầng trán mịn màng, sau đó lại tiếp tục trượt dài xuống đến vành tai nhạy cảm của cô. Người đàn ông cắn nhẹ lên vành tai đang ửng đỏ của Lục Hiểu Dư, hắn tiện thể tham lam hít lấy mùi hương thanh khiết đang tỏa ra từ cơ thể cô, thứ mùi hương khiến cho thần trí hắn trở nên mê muội lạ thường.

Cơ thể cô dường như có một loại mùi hương rất đặc biệt, thoạt đầu ngửi vào thì giống như mùi hoa nhài tươi mát thoang thoảng, nhưng một lúc sau lại dần chuyển sang mùi ngọt ngào quyến rũ đến mức mê hoặc lòng người. Hắn hé miệng ra ngoạm lấy một tấc da thịt mềm mại trên cổ cô, nhưng còn chưa kịp làm gì được bao lâu đã bị người kia dùng sức đẩy mạnh ra xa.

“Đừng có cắn ở chỗ đó…” Lục Hiểu Dư vội nghiêng đầu đi chỗ khác, giọng nói không trầm không bổng của cô vang lên lời nhắc nhở: “Tôi sắp phải vào đoàn phim để tác nghiệp rồi, không thể nào để lại dấu hôn trên người được đâu.”

“Bao lâu nữa thì em mới vào đoàn?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút không vui.

Cô nhíu mày lại đầy khó chịu: “Vừa mới hỏi ban sáng xong, bây giờ lại hỏi nữa là sao?”

Người đàn ông không nói gì thêm, hắn chỉ khẽ nhếch môi lên thành một nụ cười lạnh lùng. Không gian trong căn phòng cũng vì thế mà trở nên ảm đạm và ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tống Ngụy nhìn người con gái đang nằm ở dưới thân mình, cô bây giờ cũng không còn phản kháng lại hắn một cách mãnh liệt như trước nữa. Có điều… hắn muốn giữ cô lại bên mình thì vẫn không thể nào làm được.

“Hai tuần nữa sao?” Hắn hỏi lại lần nữa.

“Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì chứ? Có liên quan gì đến anh đâu?” Cô đáp trả cộc lốc.

“Vừa vặn là lúc em rời khỏi tôi.” Hắn nhướng mày lên, song lại nở ra một nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý: “Dư Dư, xa tôi rồi thì em có cảm thấy vui vẻ không?”

“Hỏi thừa. Ngày tôi rời khỏi được Bạch Viện, nhất định tôi sẽ mở tiệc ăn mừng linh đình cho mà xem.” Cô đáp trả không chút do dự.

Người đàn ông không nói gì thêm, hắn chỉ bật ra vài tiếng cười ảm đạm đến đáng sợ. Hắn thẳng người dậy, rồi lại chậm rãi trút bỏ chiếc đai thắt lưng da đắt tiền của mình ra.

“Tiệc tùng ăn mừng linh đình đến như vậy, thì Tống Ngụy tôi đây nhất định sẽ phải đến đó để góp vui một phen mới được.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ thách thức.

Lục Hiểu Dư nhìn thấy hắn đang kéo khóa quần xuống, tâm trạng cô bắt đầu trở nên hoảng loạn lạ thường. Chỉ là cô không thể nào bộc lộ sự sợ hãi đó ra bên ngoài mặt được.

“Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa đấy. Anh khôn hồn thì…” Cô cố gắng lên tiếng cảnh cáo hắn.

“Tôi đã nhân nhượng với em nhiều rồi, đêm nay phải bù lại cho tôi thôi.” Hắn ngắt lời cô không chút nể nang.

Lục Hiểu Dư nhìn thẳng vào đôi mắt u ám đầy nguy hiểm của hắn, cô biết rằng lần này hắn không hề nói đùa với cô đâu. Từng lời từng chữ hắn thốt ra đều như muốn đem cô ra nhai tươi nuốt sống vậy.

Tống Ngụy kéo chiếc quần âu của mình xuống chỉ còn phân nửa, hắn nhìn gương mặt thanh tú đang lộ rõ vẻ lo âu của cô. Bạc môi hắn cong lên thành một nụ cười đắc ý, giọng nói khàn đặc vang lên hỏi: “Biết sợ rồi sao?”

Cô nhướng mày đáp trả không chút sợ hãi: “Bây giờ ngài Tống mới biết hay sao?”

Người đàn ông chỉ cười mà không nói gì thêm, bàn tay to lớn của hắn luồn sâu vào bên trong chiếc váy ngủ mỏng manh của cô. Hắn chạm đến nơi địa đàng bí hiểm đầy mời gọi kia, rồi lại chậm rãi mân mê lấy vùng da thịt mềm mại nằm ẩn mình bên dưới lớp quần lót ren mỏng manh.

Bị hắn không ngừng sờ soạng đến mức toàn thân cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, Lục Hiểu Dư muốn né tránh đi cũng không thể nào né tránh được. Tình thế của cô bây giờ chẳng khác nào một chú cún con đang bị dồn vào trong góc tường, tay chân đều bị người kia hoàn toàn chế ngự không thể nào cựa quậy được nữa. Cô tức giận mắng mỏ hắn:

“Tên khốn nhà anh! Nếu như có hứng thú sản xuất thì đi tìm người khác mà phát dục đi, đừng có tìm đến tôi nữa!”

“Không tìm em thì tôi biết tìm ai bây giờ?” Hắn nhướng mày hỏi ngược lại, rồi lại thản nhiên cọ xát phần hạ bộ đang cương cứng của mình vào đầu gối cô. Giọng hắn trầm xuống đầy nguy hiểm: “Trong khi tôi chỉ có thể cương lên được với một mình em mà thôi?”

“Chỉ một mình tôi cái khỉ gì chứ! Loại người như anh mà cũng có thể nói ra được cái câu ghê tởm này hay sao?” Cô trừng mắt nhìn hắn, hận không thể dùng một cước đá nát luôn hai trái quýt nằm ẩn mình trong chiếc quần lót của hắn đi cho rồi.

Cái gì mà chỉ cương lên được với một mình em cơ chứ? Nực cười thật!

Người đàn ông vẫn tỏ ra thờ ơ không hề quan tâm đến lời lẽ của cô, hắn cúi đầu xuống hôn lên làn môi căng mọng của cô một lần nữa. Hắn điên cuồng gặm nhấm lấy đôi môi mềm mại đó, như thể qua đêm nay rồi hắn sẽ không còn có cơ hội được chạm vào thứ mềm mại ngọt ngào này thêm một lần nào nữa vậy.

Tống Ngụy một tay vẫn giữ chặt lấy chiếc cà vạt đang trói buộc hai cổ tay cô lại, tay còn lại thì nhanh chóng kéo tuột chiếc quần lót mỏng manh của cô xuống. Kỳ thực thì khoảng thời gian vừa qua hắn đã phải nhẫn nhịn quá lâu rồi, hầu như hắn đều phải tạm bợ tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý ở trong phòng tắm. Mục đích ban đầu khi hắn đem cô về Bạch Viện, chính là để hành hạ thân thể cô cho hả giận. Nhưng mà hành hạ đâu thì chẳng thấy, chỉ thấy hắn đang tự mình bạc đãi chính bản thân mình mà thôi.

Hắn đưa bàn tay mò mẫm đến nơi cửa động ấm nóng đầy mời gọi kia, cảm giác như thể đang chạm phải miệng của một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào vậy. Có điều rất nhanh chóng sắc mặt hắn liền biến đổi, hắn ảm đạm hỏi cô: “Cái nơi này vì lý do gì mà lại trở nên sần sùi như vậy?”

Lục Hiểu Dư không nói gì, cô chỉ dựa theo cảm nhận của bản thân mà đoán ra được rằng hắn đang sờ phải vết sẹo ở tầng sinh môn của mình. Lồng ngực cô bất chợt như hẫng đi mất một nhịp, phút chốc cô lại nhớ về quãng thời gian tăm tối đầy đau khổ đó.

Lòng cô trở nên lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo, cô hời hợt trả lời hắn: “Ngài Tống quan tâm đến chuyện đó làm gì chứ? Có liên quan gì đến ngài đâu?”

“Gọi là Tống Ngụy.” Hắn đưa một ngón tay vào sâu bên trong nơi tư mật ẩm ướt của cô, rồi lại trầm giọng nhắc lại lần nữa: “Dư Dư, về sau hãy gọi tôi là Tống Ngụy.”

“Có điên thì mới gọi anh như vậy. Anh nghĩ… ức!” Lục Hiểu Dư giật nảy cả người lên, phía bên dưới của cô truyền lên một cơn nhói đau lạ lẫm.

Ngón tay của hắn đang ở sâu bên trong cô bắt đầu động đậy không ngừng, từng cái ấn mạnh của hắn đều khiến cho toàn thân cô không thể tự chủ được mà phải ngọ nguậy phản kháng lại.

Bình luận (0)

Để lại bình luận