Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ba mươi phút sau.
“Anh chờ có lâu không?” Cô mở cửa, ái ngại hỏi.
Giang Vũ lắc đầu cười hiền: “Không lâu đâu. Đợi em thì anh đợi cả đời cũng được.”
Cô chỉ cười nhẹ mà không đáp lại, mở rộng cửa cho anh bước vào nhà. Phải đến khi nào thì anh mới chịu từ bỏ cái tình cảm đơn phương này đây?
Giang Vũ đi vào trong nhà, đặt túi đồ mà bà nội anh gửi lên chiếc bàn nhỏ. Chuyện cô cùng người đàn ông kia, anh không tiện nhắc đến, có điều mối quan hệ phức tạp của bọn họ như thế nào, không cần hỏi thì anh cũng đã rõ mười mươi. Chỉ là do bản thân anh quá cố chấp, vẫn cứ muốn đâm đầu vào thứ tình cảm vốn dĩ không hề có kết quả này.
“Bà nội dạo này có khỏe không anh? Em nghe nói bà mới vừa ốm dậy.” Cô rót nước mời anh, thuận miệng hỏi thăm.
“Bệnh của người già thôi nên cũng không sao cả.” Anh đẩy túi đồ về phía cô, rồi nói thêm: “Bà nội có nấu một nồi gà hầm sâm, bà dặn anh phải đem cho em một ít để tẩm bổ thêm.”
Lục Hiểu Dư nhìn túi đồ ăn trên bàn, sống mũi cô nhất thời cay cay. Cô đưa mắt nhìn Giang Vũ, khẽ cười đáp lại:
“Vậy anh giúp em gửi lời cảm ơn tới bà nội nhé, nhớ dặn bà phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt. Đợi thêm vài năm nữa thôi là bà liền có chắt để bồng bế rồi.”
“Em nói chắc nịch vậy sao? Định bụng sẽ sinh chắt cho bà nội anh à?” Anh trêu ghẹo, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Giang Vũ!” Cô trầm giọng xuống: “Trên đời này có rất nhiều cô gái tốt hơn em.”
“Em cũng là một cô gái tốt mà.” Anh khẳng định chắc nịch.
“Em không phải là người trong sạch.” Giọng cô trở nên xa cách.
“Dư Dư nhà mình lại thích ở bẩn sao?” Anh vẫn cười đùa, cố gắng xóa tan bầu không khí nặng nề: “Nếu như em ngại tắm rửa, thì anh sẽ tắm cho em. Em cứ yên tâm, anh không phải là người câu nệ mấy tiểu tiết đó đâu.”
Lục Hiểu Dư im lặng không nói gì. Câu nói này của anh, đối với một người đang nằm dưới vũng lầy tăm tối như cô, quả thật không khác gì một chiếc phao cứu sinh ấm áp. Sự chân thành của Giang Vũ, cô thật sự không thể nào đáp lại được. Có điều nếu nói cô không hề rung động chút nào, thì chính là đang nói dối lòng mình. Cô có rung động trước anh, ít nhất là trong chính khoảnh khắc này đây. Cô cũng muốn cùng anh tiến tới một mối quan hệ mới mẻ hơn.
“Giang Vũ, em và anh giống như hai đường thẳng song song vậy. Vĩnh viễn không bao giờ có thể giao nhau được.” Cô nói, giọng điệu đầy chua xót.
“Dư Dư, bà nội anh rất thích em.” Anh cố gắng níu kéo.
“Nhưng ba mẹ anh lại không hề thích em.” Cô nói thêm, giọng điệu kiên quyết: “Người hâm mộ của anh cũng không hề thích em. Vậy nên anh đừng cố chấp thêm nữa, chuyện này không tốt cho cả anh và cũng không tốt cho cả em đâu.”
Hai bàn tay anh siết chặt lại thành quyền, nhưng bạc môi vẫn cố giữ lại một nụ cười nhàn nhạt: “Dư Dư, chỉ cần em đồng ý thôi, mọi thứ còn lại cứ để cho anh lo liệu.”
“Giang Vũ, em xin lỗi…” Cô nói, giọng điệu đầy áy náy.
“Không sao cả. Lần sau anh sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” Anh đáp lại, giọng nói có chút gượng gạo.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Lục Hiểu Dư vẫn diễn ra bình lặng không có gì thay đổi nhiều. Có lịch đi làm thì cô đến công ty, không có lịch trình thì lại ru rú ở trong nhà. Thi thoảng cô mới ra đường để mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
Ngày sáp nhập vào đoàn làm phim ngày một đến gần, cộng đồng mạng vẫn không ngừng buông ra những lời mắng chửi thậm tệ nhắm vào cô.
Dù cô có muốn không bận tâm đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào ngừng suy nghĩ về những chuyện tiêu cực thế này.
Còn có… người đàn ông đó… bây giờ ra sao rồi?
Lục Hiểu Dư rời khỏi cửa hàng bách hóa, trên tay xách theo một túi đồ khá lớn. Cũng đã lâu lắm rồi cô chưa có dịp nấu được một bữa cơm tối nào cho ra hồn người, hôm nay cô tự dặn lòng mình phải nấu một bữa thật ngon lành thịnh soạn.
“Dư Dư, lâu rồi không gặp. Mày còn nhớ chú không hả?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng cô.
Bước chân cô chậm lại tức thì, sống lưng cô lạnh toát. Giọng nói này… giọng nói này là của…
Trầm Chu bước ra từ trong con hẻm tối tăm, vẻ mặt bặm trợn của ông ta nhìn thẳng vào cô: “Mẹ nó! Mày làm diễn viên nổi tiếng kiếm được cả mớ tiền nên quên mất tao rồi phải không?”
“Ch… Chú Chu… ưm… m!!” Lục Hiểu Dư hoảng sợ tột độ, cô định bụng sẽ tháo chạy ngay lập tức nhưng lại không thành công.
Cô bị kẻ kia kéo mạnh vào trong con hẻm tối tăm, còn bị ông ta hung dữ trói chặt cả hai tay lại. Có điều vì chút tình nghĩa ít ỏi còn sót lại, cô không nỡ lòng nào la toáng lên cầu cứu. Cô biết Trầm Chu vốn dĩ là một người tốt, chẳng qua là ông ta vì quá ham mê cờ bạc nên mới thành ra nông nỗi này mà thôi.
“Chú Chu, chú đang làm cái gì vậy?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Trầm Chu ngồi xổm xuống nhìn cô, giọng nói đầy hăm dọa: “Tiền. Đưa tiền cho tao, nếu không thì tao sẽ phá nát cái sự nghiệp diễn viên rẻ tiền của mày.”
“Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà chú vẫn chưa bỏ được thói cờ bạc hay sao?” Cô thất vọng hỏi.
“Tiền tao đổ vào đó còn chưa kịp gỡ gạc lại được đồng nào, mày nói bỏ là bỏ thế nào được hả?” Ông ta tức giận, đưa tay lên bóp mạnh miệng cô: “Dư Dư, đưa tiền cho tao. Tao thấy mày xuất hiện trên ti vi suốt ngày, chắc hẳn cũng kiếm được không ít tiền đâu nhỉ? Cho tao xin một ít đi.”
“Chú muốn bao nhiêu tiền?” Cô hỏi, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Hai mắt ông ta sáng rực lên vì tham lam, hếch cằm lên ra vẻ niềm nở: “Cho bao nhiêu thì tùy mày thôi, nếu được thì cho tao 500.”
“Ý của chú là… 500 triệu sao?” Cô hỏi lại cho chắc chắn.
Trầm Chu nhíu mày lại: “Lẽ nào mày nghĩ là 500 đồng chắc?”
Cô lạnh lùng từ chối thẳng thừng: “Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu, chú đi mà tìm người khác xin đi.”
Chát!
Lục Hiểu Dư lãnh trọn một cú tát trời giáng vào mặt, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “TRẦM CHU! Chú đã bán tôi cho phường đen, biến tôi trở thành một con điếm mặc cho người ta tùy ý hành hạ. Bây giờ chú lại quay lại đây đòi tôi 500 triệu, chú có còn là con người nữa không hả?”
“Vậy lẽ nào mày lại nỡ lòng nhìn tao bị tụi nó chặt tay để xiết nợ hay sao?” Ông ta bóp cổ cô, đay nghiến gằn giọng ra từng chữ một: “Lục Hiểu Dư, lẽ nào mày đã quên hết những gì mà Trầm Chu tao đã từng đối đãi tốt với mẹ con mày trong quá khứ rồi sao?”
Hốc mắt cô ửng đỏ lên, một chữ cô cũng không hề phủ nhận lại câu nói vừa rồi của ông ta. Những gì mà Trầm Chu nói hoàn toàn không sai, ông ta đã từng đối đãi với mẹ con cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả mấy người chồng, người cha khác trong làng. Chỉ là về sau này, ông ta bị bạn bè xấu xúi giục lôi kéo, nên mới thành ra cái dạng người như thế này.
“Chú Chu, tôi thật sự không có nhiều tiền như chú nghĩ đâu. Nếu như chú thật sự cần tiền gấp, tôi có thể cho chú 50 triệu.” Cô nói, giọng điệu có chút nhượng bộ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận