Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mẹ kiếp! Đúng là đồ điên!

Cuộc giao hoan cuối cùng cũng đi đến hồi kết thúc. Tống Ngụy khẽ di chuyển cánh hông của cô, để cô có thể tự chủ động khao khát lấy hắn. Nơi tư mật ẩm ướt ôm trọn lấy thanh nam căn đang bành trướng, mặc sức thưởng thức từng thớ thịt non mềm mại bên trong.

“Dư Dư, em siết chặt anh như vậy, là muốn cùng anh hòa hợp làm một, hay là đang muốn đòi lấy nửa cái mạng của ông đây hả?” Hắn hỏi, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

“Ngậm cái miệng… ưm… chó của anh lại đi…” Hốc mắt cô ướt đẫm nước mắt, hạ thân liên tục truyền đến những cơn khoái lạc mãnh liệt đến rùng mình.

Thứ kích thích này đối với cô thật sự quá lớn, nó vượt xa so với sức chịu đựng vốn có của cô. Đã vậy còn phải nghe tên đàn ông chết tiệt này nói nhảm nhí bên tai. Đúng là tức chết cô mà!

“Hức!!! Cái đồ khốn nạn… Ch… Chậm lại một chút…” Cô liên tục dùng tay đánh mạnh vào bờ vai rắn chắc của hắn, lớn giọng mắng chửi không ngừng: “Tống Ngụy! Anh có còn là… a… điên… đồ điên… dừng lại đi… Tôi chịu không nổi… nữa rồi…”

“Ngoan nào, cố chịu đựng thêm một chút nữa. Ông đây… cũng sắp sửa không xong rồi…” Hắn bất động bên trong mật huyệt ẩm ướt nóng bỏng, yết hầu chuyển động liên hồi, không nhịn được mà thở hắt ra vài tiếng nặng nhọc.

Nơi tư mật non mềm của cô không ngừng co rút lại, siết chặt lấy hắn khiến người đàn ông không hẹn mà rùng mình. Tống Ngụy không vội vàng rút ra ngay, cứ mặc nhiên nằm yên trong cô mà từ từ cảm nhận sự sung sướng tột đỉnh. Bàn tay to lớn không ngừng nhào nặn bờ mông căng mịn của cô, không quên buông ra một câu châm chọc đầy ẩn ý:

“Thấy thế nào hả? Trải nghiệm xe chấn cũng không đến nỗi tệ chứ?”

“…” Lục Hiểu Dư yếu ớt không còn sức lực, gắng gượng hớp lấy từng hơi thở vụn vặt. Hồi lâu sau, cô mới mệt nhoài để lại hai chữ “Đồ điên.” rồi im bặt không nói thêm lời nào nữa.

Đến khi chiếc xe dừng lại trước khuôn viên rộng lớn của Bạch Viện, cô mới nhàn nhạt mở miệng nói, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Tôi còn phải vào đoàn làm phim, không thể ngày ngày ở lại đây cùng anh làm chuyện điên rồ được.”

“Dư Dư, lời Tống Ngụy tôi đã từng nói ra, một chữ cũng không hề giả dối.” Hắn đáp, giọng điệu chắc nịch.

“Nhất thiết phải là tôi sao?” Cô hỏi, ánh mắt có chút phức tạp.

“Không phải em thì còn có thể là ai?” Hắn khoác chiếc áo khoác của mình lên người cô, đảm bảo che chắn kỹ lưỡng cảnh xuân mời gọi vừa rồi, mới cẩn thận bế cô rời khỏi xe.

Lục Hiểu Dư nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn, men rượu nồng nàn cùng dư vị của cuộc kích tình cuồng nhiệt khiến đôi mắt cô như muốn nhắm nghiền lại ngay tức khắc. Có điều, nhớ đến cú đấm mạnh mẽ của Giang Vũ lúc nãy, lòng cô lại không thể nào yên tâm được.

“Tống Ngụy…” Cô khẽ gọi tên hắn.

Tâm can người đàn ông khẽ dao động mạnh mẽ, lồng ngực hắn nhất thời bị hai tiếng gọi thân mật vừa rồi làm cho đảo điên không ngừng. Cô gọi tên hắn, bằng thứ giọng nói mềm mại, mùi mẫn đến thế này sao?

“Chuyện gì vậy?” Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi.

“Vừa rồi Giang Vũ có đánh anh… Anh… sẽ không làm gì anh ấy chứ?” Cô dè dặt hỏi, ánh mắt lo lắng.

Bước chân người đàn ông có hơi chậm lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thản đi vào bên trong dinh thự. Sắc mặt hắn điềm đạm đến đáng sợ, đôi đồng tử sâu hoắm không hề có chút gợn sóng nào. Không một ai có thể biết được hắn bây giờ đang suy tính chuyện gì trong đầu, kể cả cô cũng như vậy. Cô thật sự cũng không thể nào đoán được hắn đang nghĩ gì.

Chỉ là khi vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn, nó như thể đang báo hiệu cho cô biết một điều. Cô thật sự đã chạm phải thứ không nên chạm vào rồi.

Tống Ngụy mở cửa phòng ngủ bước vào, thô bạo ném cô xuống chiếc giường lớn êm ái. Không để cho cô kịp thời phản ứng lại, hắn trực tiếp dùng chiếc cà vạt vừa tháo ra bịt chặt lấy đôi mắt cô.

Lục Hiểu Dư thấy hắn đột nhiên nổi cơn điên lên, chỉ có thể run rẩy vì sợ hãi. Trước mắt cô dần dần bị bao phủ bởi một màn đen kịt, đến cả hai tay cũng bị hắn dùng thắt lưng da trói chặt lại.

“Tống… Tống Ngụy… anh định làm cái gì vậy?” Giọng cô run rẩy.

“Em đoán xem.” Hắn lạnh lùng đáp lại, bàn tay to lớn không chút do dự xé toạc chiếc váy cô đang mặc làm hai mảnh, khiến cho cô kinh hãi hét lên thất thanh.

“Biết sợ rồi sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy chế giễu.

Toàn thân cô run lên bần bật, hoàn toàn không hiểu bản thân mình đã động chạm vào hắn ở điểm nào. Đến khi cô mơ hồ chiêm nghiệm ra được vấn đề, đã cảm thấy toàn thân mình như sắp bị xé toạc làm hai. Đau đớn đến cùng cực.

Người đàn ông chôn sâu thanh nam căn to lớn vào bên trong nơi tư mật ẩm ướt, còn không đợi cô gái nhỏ nằm dưới thân kịp thích ứng với dị vật, đã bắt đầu ngông cuồng di chuyển dữ dội.

Tống Ngụy hắn một mình cô độc trải qua những ngày đêm nhung nhớ cô quay quắt, còn cô thì sao? Vừa mới làm tình xong đã vội vàng nhắc tới tên của một người đàn ông khác. Khốn kiếp! Định cắm cho hắn mấy cặp sừng lên đầu hay sao?

Trước mắt cô bây giờ chỉ có duy nhất một màu đen kịt bao phủ, Lục Hiểu Dư sợ hãi càng thêm sợ hãi. Thứ đó của hắn đang cắm sâu vào bên trong cô, tựa hồ như muốn đâm thủng cả lớp thịt huyệt mềm mại. Sự áp bức khủng khiếp này cô thật sự không thể nào chịu nổi, cho dù cô có mười cái mạng đi chăng nữa cũng không thể chịu đựng nổi.

“Đau lắm… Tống Ngụy, tôi biết sai rồi… hức… tôi thật sự biết sai rồi mà… Đừng thúc vào nữa… Đau quá đi mất…” Cô nức nở cầu xin.

“Biết mình sai ở đâu rồi sao?” Hắn nhướng mày hỏi lại, giọng điệu lạnh lùng.

Cô liên tục gật đầu lia lịa: “Biết rồi! Tôi biết rồi mà… A…”

“Sai ở đâu hả?” Hắn vẫn không buông tha.

“Tôi không nên… nhắc đến tên Giang Vũ… ở trước mặt anh…” Cô khó nhọc đáp.

Tống Ngụy đặt một chân cô lên vai mình, nghiêng người đâm sâu vào bên trong. Tư thế này khiến hắn có thể tiến vào sâu hơn trong cô, tựa hồ như có thể chạm đến tận nơi cùng cực nhất. Khí sắc hắn ảm đạm lạ thường, giọng nói không mặn không nhạt hỏi tiếp:

“Nói cho tôi nghe xem, giữa em và cái tên ảnh đế đó rốt cuộc có mối quan hệ gì?”

Lục Hiểu Dư kêu gào đến mức khàn cả giọng, cô nức nở cố gắng thuận theo ý hắn: “Anh ấy… từng cứu tôi một mạng…”

“Bị làm sao mà phải cứu?” Hắn hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng.

Cô im lặng không nói gì, chỉ có thể thống khổ chịu đựng từng loạt công kích đau đớn đến thấu tận xương tủy. Cảm giác điên cuồng, mãnh liệt này không khác gì so với hai năm về trước, nó khiến cô đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng.

“Cô yêu cậu ta rồi sao?” Hắn hỏi, giọng điệu mang theo sự dò xét.

“… Yêu hay không… cũng không liên quan đến anh…” Cô yếu ớt đáp lại.

Không liên quan? Ha… Hay cho một câu không liên quan.

Hàn khí lạnh lẽo trên gương mặt người đàn ông ngày một tăng lên, thanh nam căn ngạo mạn đâm sâu vào bên trong cô một cách tàn nhẫn. Từng lời từng chữ hắn thốt ra đều lộ rõ sự bực tức đang sôi sục trong lòng: “Lục Hiểu Dư! Con mẹ nó! Tống Ngụy tôi một mình ở lại Bạch Viện này vì em mà sống dở chết dở. Đến cả trong mơ cũng chỉ hèn mọn mong cầu được nhìn thấy em. Vậy mà em không những đem tôi quên sạch sành sanh, còn dám ở ngay trước mặt tôi xin xỏ cho một tên đàn ông khác.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận