Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Lục Hiểu Dư, trái tim em trời sinh ra đã được đúc bằng đá hay sao vậy?”

Hắn gầm lên một cách điên cuồng, luân phiên đâm rút vào bên trong cô một cách kịch liệt. Hắn đem cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng trút hết lên người cô, để cô có thể cảm nhận được cái loại cảm giác khó chịu mà hắn đang phải trải qua lúc này.

Lục Hiểu Dư một chữ cũng không thể nói ra được thành lời, cô yếu đuối chống đỡ lấy thứ sinh lực khổng lồ đang không ngừng giày vò thân thể mình. Cơ thể cô dần dần trở nên ngây dại đi, phía dưới tê rần đến mức sớm đã không còn cảm nhận được cơn đau đớn nữa. Cô lúc này tựa hồ như một con búp bê vải đã bị xé nát, mặc cho hắn tùy ý nghiền nát thân xác mình ra thành từng mảnh vụn.

Sau cùng chính là không còn ý thức được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh nữa, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, thì trời đã không còn sớm nữa rồi. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, đoán chừng cũng đã vào độ khoảng giữa trưa.

Lục Hiểu Dư vừa mới mở mắt ra, cơn đau đớn không biết từ đâu lại bất ngờ ập đến khiến cho hốc mắt cô bất giác ướt đẫm nước mắt. Người đàn ông đó nói cô trời sinh ra đã có một trái tim sắt đá, nhưng kỳ thực đối với loại người như vậy, đừng nói là yêu thương, đến cả việc dây dưa thêm nữa cô cũng ngàn vạn lần không dám.

“Ức…” Cô đưa tay lên ôm lấy bụng mình, cảm giác âm ỉ khó chịu này giống hệt như hai năm về trước…

Cô mím chặt môi lại, gắng gượng hết sức bình sinh bước xuống khỏi giường. Một dòng dịch ấm nóng từ từ chảy ra từ bên trong cơ thể. Lục Hiểu Dư đưa mắt nhìn xuống phía dưới chân mình, nhìn thấy sắc đỏ tươi hòa trộn cùng thứ bạch dịch trắng đục, gương mặt cô liền trở nên tái mét vì sợ hãi.

Lẽ nào… Lẽ nào lại giống hệt với lần đó sao?

Không muốn tình cảnh bi thương của hai năm về trước tái diễn thêm một lần nào nữa, cô nhanh chóng đi về phía tủ quần áo lớn, lấy đại một bộ đồ mặc tạm vào người.

Tống Ngụy mở cửa phòng bước vào, vừa hay trông thấy được một màn tẩu thoát ngoạn mục của cô. Hắn vội vàng níu tay cô lại, giọng nói không mặn không nhạt: “Đi đâu vậy?”

“Liên quan gì đến anh?” Lục Hiểu Dư nhợt nhạt muốn hất mạnh tay người kia ra nhưng lại bất thành. Cô hạ giọng xuống, cố gắng giữ bình tĩnh: “Thả tôi ra.”

“Định cứ thế mà ra đường với cái thân thể dơ bẩn này sao?” Hắn nhíu mày khó chịu, ánh mắt bất chợt nhìn thấy vết máu đỏ sẫm đang chảy ra giữa hai chân cô. Giọng hắn trầm xuống hẳn: “Bị làm sao vậy?”

Lục Hiểu Dư cũng không rảnh để nói dối hắn thêm nữa, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Bệnh viện… tôi cần phải đến bệnh viện ngay lập tức…”

“Đến đó để làm gì?” Hắn hỏi lại, giọng điệu có chút khó hiểu.

“Nhìn không thấy hay sao mà còn hỏi!” Cô tức giận quát lên, rồi lại đau đớn ôm lấy bụng mình ngã khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo. Hốc mắt cô ửng đỏ lên đầy vẻ bi thương: “Nhanh lên… Mau đưa tôi đến bệnh viện đi…”

Tống Ngụy thấy gương mặt cô trắng bệch vì đau đớn, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác khẩn trương lo lắng. Hắn cuống cuồng muốn lấy đồ cho cô mặc vào người, nhưng đổi lại chẳng làm được việc gì nên hồn cả.

“Bà Mai! BÀ MAI!!!” Người đàn ông lớn giọng gọi người giúp việc, bàn tay to lớn ôm chặt lấy thân ảnh đang lạnh dần đi của cô. Hắn sợ hãi nếu như hắn chỉ cần nới lỏng vòng tay ra một chút thôi, hắn sẽ để tuột mất cô mãi mãi.

Dì Mai nghe thấy tiếng gọi thất thanh của cậu chủ, liền gấp rút chạy lên trên lầu. Nhìn thấy hắn đang ôm chặt lấy cô trong lòng, bà cũng sốt sắng hỏi han: “Tiên sinh, cô Lục bị làm sao vậy ạ?”

“Thay đồ cho cô ấy giúp tôi.” Hắn ra lệnh, giọng điệu gấp gáp.

Bà giúp việc nhìn xuống phía dưới chân cô, có chút e dè lên tiếng: “Nhưng mà… bên dưới của cô ấy…”

“TÔI BẢO BÀ MAU MẶC ĐỒ VÀO CHO CÔ ẤY!” Hắn hét lên đầy tức giận.

Dì Mai hoảng sợ đến mức run rẩy, lập tức lấy đồ mặc vào cho cô. Chưa bao giờ bà nhìn thấy hắn mất bình tĩnh đến như vậy, vì bản chất con người hắn vốn là người rất biết cách kiểm soát cảm xúc của bản thân. Vậy mà hôm nay lại vì một cô gái nhỏ bé mà hoàn toàn thất thủ. Tống phu nhân mà nghe được tin tức này, chắc chắn sẽ mở cờ ăn mừng trong bụng cho mà xem.

Sau khi mặc đồ cho cô xong xuôi, bà liền nhẹ giọng chỉ dẫn cho hắn: “Ngài mau đưa cô Lục đến bệnh viện đi ạ, nhớ tìm đến khoa phụ sản để kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi đoán chắc là cô Lục bị xuất huyết vùng kín rồi.”

Hắn im lặng không nói gì thêm, trực tiếp bế bổng cô lên rồi nhanh chóng rời khỏi Bạch Viện. Cái gì mà xuất huyết vùng kín cơ chứ?

——

“Anh là gì của bệnh nhân vậy? Là bạn trai hay là chồng?” Vị bác sĩ hỏi, giọng điệu nghiêm túc.

“Không là gì cả.” Hắn lạnh lùng đáp lại: “Cô ấy bị làm sao?”

Vị bác sĩ không vội trả lời ngay, bà nhìn vào tập hồ sơ bệnh lý của cô gái nhỏ mà không khỏi nhăn nhó mặt mày. Hai năm về trước bị người ta cướp đi lần đầu tiên đến mức rách cả tầng sinh môn, lại còn bất hạnh mang thai ngoài tử cung phải tiến hành cắt bỏ đi một bên ống dẫn trứng.

Thấy người kia mãi không chịu lên tiếng trả lời, sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trở nên xám xịt hơn: “Bác sĩ, miệng của bà bị câm rồi hay sao?”

“Cậu chính là người đã quan hệ với bệnh nhân vào hai năm về trước đúng không?” Bà bác sĩ hỏi thẳng, ánh mắt dò xét.

Mi tâm hắn khẽ đanh lại, ảm đạm thiếu kiên nhẫn ra mặt: “Bà đang muốn ghẹo gan tôi đấy à?”

Vị bác sĩ kia cũng chẳng hề tỏ ra quan tâm đến thái độ của hắn, bà trực tiếp ném mạnh tập hồ sơ bệnh lý về phía người đàn ông. Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu như không phải là cậu thì cho tôi xin lỗi trước. Nhưng nếu đúng thật là cậu thì làm ơn sau này sống phải biết suy nghĩ một chút, thể trạng của cô Lục vốn dĩ không được tốt, không thể chịu nổi mấy trò dâm đãng của cậu đâu. Nếu như còn tiếp tục quan hệ dẫn tới xuất huyết vùng kín thêm một lần nào nữa, thì về sau rất có khả năng cô ấy sẽ bị vô sinh vĩnh viễn.”

“Vô sinh?” Hắn nhíu mày lại, không thể tin vào tai mình mà hỏi lại thêm một lần nữa: “Cái gì mà vô sinh cơ chứ?”

“Lần đầu tiên quan hệ đã bị thô bạo dẫn tới xuất huyết và rách tầng sinh môn, số mũi khâu cụ thể trong bệnh án đã có ghi rõ ràng rồi. Sau đó lại mang thai ngoài tử cung, bị vỡ ống dẫn trứng khiến máu tràn vào ổ bụng buộc phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ gấp. Mất máu quá nhiều dẫn tới tình trạng hôn mê sâu kéo dài. Niêm mạc tử cung cũng vì thế mà bị bào mòn nghiêm trọng, rất khó để có thể thụ tinh được nữa.” Vị bác sĩ dừng lại một chút, cầm lấy cây bút gõ nhẹ vào tập bệnh án: “Trong này đã ghi rõ ràng tất cả, không sót một từ nào đâu, cậu tự mình mà đọc đi. Cô Lục chính là ca bệnh nặng nhất mà tôi từng tiếp nhận trong vòng mười năm trở lại đây. Nếu như cậu còn có chút tình người, thì làm ơn hãy biết trân trọng cô ấy!”

Tống Ngụy run rẩy cầm lấy tập hồ sơ bệnh án trên tay, sống lưng hắn bất giác lạnh toát. Ngày cô nhập viện lần đó, vừa vặn lại trùng khớp với cái ngày hắn cùng cô quan hệ thể xác. Trên giấy tờ có ghi rõ ràng, quan hệ lần đầu tiên đã bị xuất huyết nghiêm trọng. Hai chữ “lần đầu” này như một nhát búa giáng mạnh vào đầu hắn, khiến hắn đau nhức khôn nguôi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận