Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hốc mắt cô đỏ ửng lên, giọng nói bất lực đầy vẻ trách cứ: “Đồ điên! Ai mượn anh lao đầu vào làm gì chứ?”

“Em nghĩ tôi nỡ lòng nào đứng nhìn em bị người ta đâm sao?” Nhìn thấy cô sắp sửa bật khóc đến nơi, người đàn ông định bụng đưa tay lên thay cô gạt đi dòng lệ nóng hổi đang chực trào, nhưng rồi lại nghĩ đến việc cô căm hận mình đến nhường nào, đành miễn cưỡng thu tay về. Giọng hắn trầm xuống: “Cũng không còn sớm nữa rồi, em mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Anh về đây!”

“Vào nhà tôi đi đã.” Cô cất giọng nói, nhìn thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Cô ảm đạm giải thích thêm: “Dù gì thì anh cũng là vì cứu tôi mà mới bị thương như vậy. Vào nhà tôi đi, đợi tôi băng bó xong vết thương cho anh rồi hẵng về.”

Bạc môi người đàn ông thoáng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt đầy ý vị: “Vậy thì đành phải làm phiền em một đêm rồi.”

Cô nhíu mày lại, giọng điệu không mặn không nhạt: “Một đêm cái gì chứ? Ai cho phép anh ở lại nhà tôi qua đêm mà một đêm hả?”

Hắn im lặng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đi theo sau lưng cô. Hắn muốn ở lại hay không, cũng không đến lượt cô có quyền định đoạt được.

Lục Hiểu Dư mở cửa bước vào nhà, tiện tay với lấy đôi dép lê đang đặt trên kệ tủ rồi đặt xuống dưới sàn nhà.

“Nhà tôi có hơi bừa bộn một chút, để ngài Tống chê cười rồi.” Cô nói, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

Tống Ngụy mang đôi dép lê vào chân, hắn híp mắt lại nhìn đôi dép vừa vặn một cách lạ thường với chân mình. Giọng hắn nặng nề vang lên: “Đôi dép này em mua cho ai vậy? Cho cái tên ảnh đế kia sao?”

“Liên quan gì đến anh?” Cô nhíu mày khó chịu: “Anh đang khó chịu cái gì vậy?”

“Tên đó đã từng đến đây rồi sao?” Hắn hỏi tiếp, giọng điệu đầy vẻ dò xét.

Lục Hiểu Dư đặt túi đồ vừa mua lên trên bàn, tạm bợ “ừ” một tiếng đáp lại cho qua chuyện.

Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trở nên khó coi hơn. Hắn nhớ lại cái bản mặt đáng ghét của tên tiểu tử họ Giang kia khi tỏ tình với cô ngày hôm đó. Khốn kiếp!

“Về sau đừng có tùy tiện cho hắn ta vào nhà nữa đấy.” Hắn ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối.

Cô thẳng thừng bác bỏ lại lời hắn: “Tôi với Giang Vũ chỉ là bạn bè bình thường, sao lại không thể cho anh ấy vào nhà được chứ?”

“Nam nữ thụ thụ bất thân. Em cho hắn vào nhà, khác nào là đang dâng thịt mỡ đến tận miệng sói hay sao?”

“Tự nói rồi tự vả vào mặt mình à? Hay là da mặt của ngài Tống đây dày quá rồi nên nói năng không biết ngượng mồm là gì?” Cô mỉa mai đáp trả.

Người đàn ông híp mắt lại, gương mặt lộ rõ vẻ không vui: “Tôi khác hắn ta khác. Em so sánh tôi với một người dưng nước lã để làm gì? Không thấy khập khiễng quá hay sao?”

“Ngài Tống nói ngược rồi thì phải, người dưng nước lã ở đây là anh mới đúng.” Cô đặt hộp dụng cụ cứu thương lên trên bàn, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng có lên giọng hạnh họe với tôi như vậy, ở đây không phải là Bạch Viện đâu.”

Cô cầm lấy chai nước muối sinh lý cùng một ít bông băng y tế, gương mặt không hề biến sắc: “Đưa tay của anh đây!”

Tống Ngụy cũng không muốn đôi co thêm với cô nữa, hắn ngoan ngoãn đưa bàn tay đang bị thương của mình ra cho cô xử lý vết thương. Có điều hắn cũng không thể ngờ được, vết dao cắt này lại có thể chảy ra nhiều máu đến như vậy.

Lục Hiểu Dư ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, nhìn vào vết cắt sâu hoắm trong lòng bàn tay hắn mà không khỏi sững sờ trong giây lát. Vết thương như thế này mà hắn dám nói là không sao ư? Vết cắt rõ ràng sâu đến như vậy cơ mà.

“Cái này tôi không thể chữa trị nổi đâu, đến cả việc động vào tôi cũng không dám động nữa. Chúng ta mau đến bệnh viện thôi!” Cô nói, giọng điệu đầy lo lắng.

“Tối muộn như thế này rồi còn đến bệnh viện làm gì nữa?” Hắn kéo cô ngồi lại chỗ cũ, kiên nhẫn dỗ ngọt cô: “Em cứ tạm bợ cứu chữa giúp anh qua đêm nay đi đã. Ngày mai anh sẽ đến bệnh viện để khám lại sau cũng không muộn mà.”

Cô im lặng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn vào vết thương vẫn còn đang rỉ máu không ngừng của hắn. Vừa nhìn cô vừa dùng bông y tế thấm nhẹ nhàng chỗ máu đang chảy ra. Vết dao cắt tuy không dài lắm, nhưng mà lại sâu đến mức này thì thật sự quá đáng sợ rồi. Nếu như lúc nãy hắn không kịp thời đến ứng cứu, thì chắc là cô bây giờ… trông còn thảm thương hơn hắn gấp nhiều lần.

Lục Hiểu Dư nhìn đống bông gòn đã thấm đẫm máu đỏ tươi, cô nặng nề thở dài một cái rồi cầm lấy chai oxy già đổ trực tiếp vào miệng vết thương hở của hắn.

“Anh có sao không?” Cô lập tức hỏi han, giọng đầy vẻ lo lắng.

Thứ dung dịch hóa học kia thấm sâu vào da thịt hắn, cảm giác đau rát như muốn bào mòn đi cả nửa cái mạng sống của hắn vậy. Tống Ngụy cố gắng nén chặt cơn đau đang hành hạ mình, nhìn thấy cô đang bày ra bộ mặt lo lắng như vậy, hắn có chết đi chăng nữa cũng chẳng dám than vãn nửa lời.

“Không sao đâu, em cứ tiếp tục làm đi.” Hắn nói, giọng cố tỏ ra bình tĩnh.

“Đau… Nếu như cảm thấy đau quá thì nhớ phải nói cho tôi biết đấy…” Cô mím chặt môi lại, cúi đầu xuống thổi nhẹ lên vết thương trên tay hắn.

Thấy cô cứ liên tục thổi vào vết thương trên tay mình mãi không thôi, hắn không cầm lòng được mà cất giọng trêu chọc: “Bé con à, em đang làm cái gì vậy?”

“Bé con cái rắm nhà anh! Ăn nói cho nó đàng hoàng vào!” Cô nhíu mày lại vì khó chịu, lực tay đang cầm bông băng cũng vì thế mà có phần mạnh bạo hơn. Đến khi nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông, cô mới chợt phát giác ra được chuyện xấu mà mình vừa mới làm. Cô nhẹ giọng nói, gương mặt đỏ bừng lên một mảng: “Xin lỗi anh… Vừa rồi tôi không có cố ý đâu…”

Hắn im lặng không nói gì, chỉ nhìn vào dáng vẻ đầy hối lỗi của cô mà bất giác cong môi cười nhẹ. Đúng là không thể nào than thở được mà.

“… Còn đau lắm không?” Không đợi người kia kịp lên tiếng trả lời, cô đã vội vàng nói tiếp lời mình: “Khi tôi còn nhỏ, vì chân tay vụng về nên rất thường hay bị thương vặt vãnh. Mỗi lần tôi bị té ngã, mẹ tôi thường hay thổi thổi nhẹ vào vết thương cho tôi. Bà nói rằng làm như vậy thì sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Tôi khi ấy còn tưởng bà đang nói dối mình, nhưng về sau này thì lại thấy nó thật sự rất có hiệu quả. Giống như là một loại bùa chú có thể chữa lành mọi vết thương vậy.”

“Mẹ của em bây giờ đang sống cùng với cái tên đàn ông đó à?” Hắn hỏi, rồi lại hỏi tiếp: “Có phải là cả hai người họ đã bán em vào chợ đen hay không?”

“Không phải. Bà ấy chết rồi.” Cô cong môi cười nhạt thếch: “Bà ấy chết được đúng ba ngày, thì Trầm Chu đã nhẫn tâm đem tôi bán vào trong chợ đen để trả nợ tiền thua bạc ở sòng bạc. Tôi ở trong đó được khoảng tầm một tuần lễ thì được anh mua về.”

“Mẹ của em có vấn đề gì về thần kinh sao? Tại sao lại đi kết hôn với một tên khốn nạn như vậy chứ?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút khó hiểu.

“Ăn nói cho nó cẩn thận vào, ai cho phép anh dám mắng mẹ tôi hả?” Cô nhíu mày lại vì tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn lau sạch miệng vết thương cho hắn. Cô cũng kiên nhẫn kể rõ lại toàn bộ sự tình cho hắn nghe: “Trầm Chu vốn dĩ không phải là một người đàn ông tệ bạc đâu, tính tình của chú ấy thật ra rất tốt. Ông ấy không chỉ cho tiền tôi ăn học đàng hoàng, mà còn từng hiến cả một phần lá gan của mình cho mẹ tôi để bà có thể chữa trị căn bệnh hiểm nghèo. Chỉ là vì sau này muốn kiếm thêm tiền để lo liệu viện phí cho mẹ tôi nên mới bị đám bạn bè xấu lừa gạt vào trong sòng bạc để đánh bài. Cũng không thể nào hoàn toàn trách ông ấy được, nếu như không có sự xuất hiện của mẹ con tôi, thì có lẽ ông ấy đã không ra nông nỗi như ngày hôm nay rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận