Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lồng ngực hắn đau nhói dữ dội, hai chữ “chết rồi” của cô như một bàn tay vô hình đang ra sức bóp nghẹt lấy trái tim hắn. Đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng. Tống Ngụy trượt bàn tay to lớn của mình xuống phía dưới, thẳng thừng lột bỏ chiếc quần ngủ mỏng manh của cô ra khỏi người.

Lục Hiểu Dư bị hắn ngang nhiên làm nhục như vậy, cô theo phản xạ tự nhiên định dùng chân đạp mạnh hắn ra nhưng lại không nỡ lòng nào làm thế. Cứ mỗi lần nhìn vào tấm vải băng trắng tinh đang quấn quanh bàn tay hắn, lòng cô lại bất giác mềm nhũn ra, không muốn dùng bạo lực với hắn thêm nữa. Cô hạ giọng xuống, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngài Tống, ngày mai tôi còn phải đi làm sớm. Không thể nào…” “Này! Anh đang làm cái trò… trò gì vậy hả!!!” Hắn điên rồi sao? Khi không lại tự dưng nâng hông cô lên cao như vậy để làm gì cơ chứ?

Người đàn ông dửng dưng không nói lời nào, đôi mắt sắc bén của hắn chăm chú nhìn vào vết sẹo dài đang kéo dài từ nơi mật huyệt ẩm ướt khoảng chừng 2cm của cô. Lồng ngực hắn như bị thắt quặn lại vì đau đớn, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, đôi môi bạc khẽ chạm nhẹ vào vết sẹo ấy.

“Đ… Đồ điên! Anh đang làm cái gì vậy hả… hưm…” Cô ưỡn người lên cao, một cơn kích thích mãnh liệt bất ngờ xông thẳng lên não bộ của cô. Cảm giác lạ lẫm, khó tả này không hề giống với cảm giác khi bị những ngón tay thô ráp của hắn trêu đùa, lại càng không giống với cái thứ trời đánh kia của hắn mỗi khi tiến vào bên trong cô.

Hắn đang dùng lưỡi… là đang dùng chính cái lưỡi của mình để liếm láp nơi đó của cô.

Tống Ngụy dùng đầu lưỡi liếm dọc theo đường viền của nơi tư mật ẩm ướt, đôi môi bạc của hắn đặt lên mảnh thịt mềm mại rồi nhiệt tình thưởng thức lấy nó. Từng thớ thịt non mềm mại, ấm nóng như đang mời gọi, làm cho cơn thôi thúc điên cuồng trong lòng hắn cứ thế bộc bạch trào dâng mãnh liệt. Hắn đưa đầu lưỡi của mình chui sâu vào bên trong lối mòn nhỏ hẹp nơi mật đạo, và ngay tức khắc, mùi vị tanh ngọt đặc trưng liền tràn ngập khắp khoang miệng hắn.

“D… Dừng lại đi mà… hức… Lạ quá đi mất…”

Hạch huyệt nhỏ bé không ngừng nhấp nhô căng cứng lên, thi thoảng lại không thể chịu đựng nổi mà run rẩy không ngừng nghỉ. Lục Hiểu Dư vội đưa hai tay lên che kín mặt mình, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng kinh rợn đang diễn ra trước mắt này. Cái lưỡi của hắn ở bên trong cô cứ liên tục đảo lộn khuấy đảo không ngừng, cảm giác như thể mọi ngóc ngách sâu kín nhất bên trong cô đều bị hắn lướt qua một cách tỉ mỉ. Lân la đến mức khiến toàn thân cô tê dại đi vì khoái cảm.

Chưa bao giờ cô nhìn thấy hắn lại trở nên như vậy bao giờ, cô thật sự chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ!!!

“A! Đừng, đừng có liếm nữa mà… Không ổn rồi… Tôi thật sự không ổn chút nào đâu… ỨC!!!” Cô mở to đôi mắt ra vì kinh hãi, không những bị hắn dùng lưỡi vọc vò nơi riêng tư của mình, mà bây giờ đến cả phần hạch huyệt nhạy cảm cũng bị hắn dùng ngón tay vân vê ngoắc ngéo không ngừng.

Khốn kiếp! Điên chết cô mất thôi!

Người đàn ông ra sức dùng ngón tay vân vê lấy hạt đậu nhỏ bé, đầu lưỡi cũng cật lực khuấy đảo vào sâu bên trong cô. Hình ảnh cô gái nhỏ đang e thẹn với gương mặt đỏ bừng lên như lửa đốt, khiến cho ngọn lửa dục vọng bên trong hắn tựa hồ như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào dữ dội. Dòng mật dịch trong suốt cứ thế róc rách chảy ra từ bên trong nơi thâm sâu bí hiểm ấy, lớp thịt mềm mại bên trong cũng vì thế mà kích động không ngừng.

Hút cạn kiệt dòng mật dịch ngọt ngào đang tuôn chảy, bạc môi của người đàn ông cong lên thành một nụ cười đầy vẻ ngạo mạn, như thể hắn vừa mới thành công chinh phạt được cả một vùng thảo nguyên rộng lớn bao la.

Tống Ngụy ngước mắt lên nhìn vào gương mặt đang tràn đầy vẻ mê luyến của cô, hắn khàn giọng gặng hỏi: “Em có thấy sướng không?” “Hửm?”

“Ưm…” Hai chân cô bất giác co giật lại mạnh mẽ, cô muốn tránh né cái lưỡi chết tiệt kia của hắn nhưng lại bất thành. Cô đành phải lực bất tòng tâm cầu xin hắn: “Đừng liếm nữa mà… xin anh đó…”

Người đàn ông bất trị, không những không hề biết điều mà ngược lại còn lấn lướt làm tới. Tống Ngụy cắn nhẹ lên phần hạch huyệt nhạy cảm của cô, còn không ngừng ngậm lấy nó rồi nhấp nháy liên hồi. Giọng nói không mặn không nhạt vang lên: “Dư Dư à, em có thấy sướng không?”

Lục Hiểu Dư mím chặt môi lại, từng đợt đả kích dữ dội mà hắn gây ra thật sự quá lớn, cô thật sự không thể nào chịu đựng nổi thêm được nữa. Thà rằng hắn cứ thế mà trực tiếp xông vào bên trong cô luôn đi, nó có lẽ còn dễ chịu hơn gấp mấy lần so với việc phải chịu đựng cái miệng chó chết này của hắn!

“S… Sướng lắm… Tôi sướng lắm mà… ah… Anh đừng… đừng liếm nữa mà…” Cô lắp bắp cầu xin.

Bạc môi người đàn ông hài lòng giương cao lên, hắn cũng thôi không còn trêu chọc cô thêm nữa. Hắn chậm rãi đặt người cô nằm xuống giường, bản thân cũng linh hoạt cởi bỏ hết lớp áo quần còn vương lại trên người mình.

Nhìn thấy hắn đang cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng tinh, tâm tình Lục Hiểu Dư lại trở nên rối loạn không yên. Cô lắp ba lắp bắp nhìn hắn chằm chằm: “Anh, anh định làm gì vậy?”

“Tiểu yêu tinh à, em nhìn mà còn không hiểu hay sao?” Hắn hỏi ngược lại cô, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Ngày mai tôi còn phải đến phim trường để quay phim nữa đấy.” Cô nhắc nhở hắn.

“Anh cũng đâu có ý định chơi em đến tận sáng mai đâu.” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

Lời nói thản nhiên của hắn khiến cho cô tức giận đến mức không thể nói nên lời được nữa. Đúng là cái tên bại hoại mà!

Thanh nam căn to lớn được phóng thích ra khỏi lớp quần gò bó, trông nó thật dũng mãnh và hung tàn làm sao. Phần đỉnh đầu còn rỉ ra một chút tinh thủy trong suốt, giọng nói hắn khàn đặc đầy vẻ khao khát vang lên: “Dư Dư à…”

“A…” Bị hắn bất ngờ cắm sâu vào bên trong cơ thể, Lục Hiểu Dư bất giác thất thanh kêu lên một tiếng đau đớn. Có điều lần giao hoan này lại không hề giống với mấy lần trước đó, nỗi đau đớn mà cô phải nhận lại cũng không có nhiều. Thậm chí còn chưa bằng một phần mười so với những lần trước đây.

Chỉ là dị vật của hắn thật sự quá lớn, nó tựa hồ như một thanh sắt nóng bỏng đang ra sức bào xé từng tấc da tấc thịt của cô, vừa cứng rắn lại vừa nóng hổi lấp đầy khoảng trống bên trong cơ thể cô.

Quả nhiên mà. Làm tình với một con thú hoang dã như hắn đối với cô mà nói… vẫn luôn là quá sức chịu đựng.

Tống Ngụy cúi người xuống thấp, hắn đem chân cô áp sát vào trước ngực mình để tạo đà đẩy phần hạ bộ vào sâu hơn nữa, càng sâu hơn nữa. Tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân vang vọng khắp căn phòng, càng khiến cho ngọn lửa dục vọng bên trong hắn bùng cháy lên dữ dội hơn bao giờ hết. Mật đạo nhỏ bé của cô không chỉ có nội hàm co bóp liên tục một cách mạnh mẽ, mà lớp thịt mềm mại bên trong còn kẹp chặt lấy thanh nam căn của hắn, khiến cho hắn sung sướng đến mức ngây người ra vì khoái cảm.

“Dư Dư à, em siết chặt như vậy… Là đang muốn đày đọa anh hay là đang muốn kẹp chết anh đi hả?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút khó khăn.

Lục Hiểu Dư không nói gì, chỉ ra sức bấu chặt lấy chiếc gối mềm mại dưới thân mình. Khốn kiếp! Rốt cuộc là ai đang muốn lấy mạng của ai đây hả? Cái tiếng “hửm” đầy ám muội của hắn như muốn đoạt đi cả nửa cái mạng sống của cô vậy.

“Đừng… Đừng có đâm sâu vào như vậy chứ. Đau lắm…” Cô lí nhí cầu xin.

Người đàn ông đương nhiên là biết sợ rồi, hắn nhẹ nhàng đưa “anh bạn nhỏ” của mình nhích ra bên ngoài đôi chút. Giọng nói trầm thấp vang lên: “Đã… đã đỡ đau hơn chút nào chưa?”

Cô qua loa đáp lại một tiếng cho có lệ, nhưng sự to lớn khủng bố này của hắn vẫn khiến cho cô cảm thấy khiếp hãi vô cùng. Cô chậm rãi nhắc nhở hắn:

Bình luận (0)

Để lại bình luận