Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bầu không khí ám muội bao trùm lấy không gian, càng làm cho nụ hôn của hai người thêm phần nồng đậm và mãnh liệt hơn. Hắn mang theo một luồng khao khát cháy bỏng không thể kìm nén, từng chút từng chút một cuốn lấy đầu lưỡi non mềm của cô. Chưa bao giờ hắn lại muốn ngừng hôn cô đến như vậy, đặc biệt nhất là vào chính khoảnh khắc này đây.

Sống mũi hắn cảm thấy cay cay một cách lạ thường, tròng mắt cũng dần dần trở nên ẩm ướt đến mức đáng sợ. Tống Ngụy hắn trước nay chưa từng tỏ ra mềm dẻo với bất kỳ ai bao giờ, đến cả một cái liếc mắt nhìn người khác hắn cũng luôn giữ thái độ lạnh lùng và ngạo mạn. Vậy mà bây giờ hắn lại đang bị một cô gái nhỏ bé uốn nắn đến mức toàn thân phải tê dại đi vì xúc động.

Đáng đời hắn lắm! Thật sự rất đáng đời mà!

“Dư Dư à, anh chúc em nửa đời về sau này sẽ luôn được hạnh phúc!” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ chân thành nhưng cũng không kém phần đau khổ.

1 giây trôi qua.

2 giây trôi qua.

Rồi lại 3 giây nữa trôi qua. Lục Hiểu Dư cũng không biết rõ bản thân mình đã bị cứng người lại trong bao lâu nữa. Cho tới khi bên tai cô nghe được tiếng cánh cửa đóng lại một cách nặng nề, cô mới hoàn hồn mà ngồi bật dậy khỏi giường.

Bàn tay cô run rẩy không ngừng, cô từ từ nâng tay lên chạm vào gò má trái của mình. Thứ nước ấm nóng còn vương lại này vừa rồi đã chảy ra từ chính khóe mắt của hắn. Đó chỉ là mồ hôi thôi đúng không? Loại người lạnh lùng như hắn, làm sao có thể dễ dàng khóc lóc được cơ chứ?

Còn nữa, cái gương mặt đó của hắn… Thật sự, trông rất đau đớn.

Ánh mắt cô vẫn cứ chăm chú nhìn về phía cánh cửa phòng vừa mới đóng lại, cũng không rõ là đã nhìn trong bao lâu nữa, chỉ biết là đến khi hốc mắt cô cũng trở nên ướt đẫm nước mắt, cô mới bần thần nằm xuống giường trở lại. Quái lạ thật! Cô đang khóc vì cái gì vậy cơ chứ?

“…” Lục Hiểu Dư nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn đang nằm chễm chệ trên chiếc giường nhỏ bé của mình, cô liền thuận theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay ra với lấy nó.

Tên đàn ông đó cứ thế mà ra đường mà không thèm mặc áo vào hay sao? Sẽ không sao đấy chứ?

Khốn kiếp! Cô đang quan tâm đến hắn để làm gì cơ chứ?

Lục Hiểu Dư siết chặt lấy chiếc áo sơ mi trắng trong tay mình, cô đem nó ướm vào trong lồng ngực đang đập loạn xạ của mình. Cánh mũi cô ngửi được mùi hương hổ phách quen thuộc đến lạ thường, đó chính là mùi hương cơ thể đặc trưng mà hắn luôn tỏa ra, nó còn xen lẫn cả mùi xạ hương nam tính cùng với mùi gỗ đàn hương ấm áp nữa. Ngày trước khi còn bị giam lỏng ở Bạch Viện, mỗi ngày cô đều có thể ngửi được mùi hương này từ người hắn, dù rằng có đôi chút miễn cưỡng trong những lần bị hắn ép buộc ôm hôn một cách thắm thiết, nhưng đây lại chính là thứ mà cô thích nhất ở người đàn ông này.

Lồng ngực cô bất chợt truyền đến một cơn đau tức khó tả, đến cùng thì người đàn ông đó vẫn luôn khiến cho cô phải rơi vào cảnh khốn khổ không lối thoát. Thà rằng hắn cứ giống hệt như hai năm về trước đi, cứ ngông cuồng chiếm hữu lấy cô cũng được, ít ra thì cô còn có thể tiếp tục nung nấu lòng oán hận đối với hắn.

Nhưng tại sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cô đến như vậy chứ?

Tại sao khi ở Bạch Viện hắn lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để đi mua băng vệ sinh về cho cô dùng chứ?

Tại sao hắn lại phải ân cần mát xa bụng cho cô để giúp cô giảm bớt đi cơn đau bụng mỗi khi đến kỳ chứ?

Tại sao hắn lại phải luôn ở bên cạnh để cổ vũ tinh thần cho cô rồi lại nhẹ nhàng dỗ dành tâm trạng bất ổn của cô chứ?

Tại sao hắn lại phải ra tay giúp đỡ cô nhiều đến như vậy chứ?

Từng tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế vang vọng khắp căn phòng nhỏ bé lạnh lẽo, Lục Hiểu Dư ôm chặt lấy chiếc áo sơ mi của hắn vào trong lòng mình, cô vừa hận hắn lại vừa hận luôn cả chính bản thân mình nữa. Cớ sao cô lại có thể vì một chút rung động vặt vãnh thoáng qua đó mà quên đi hết những nỗi đau đớn mà bản thân mình đã từng phải trải qua cơ chứ?

Đêm đó, một người thì ở trong phòng, còn một người thì lại đứng ở ngoài cửa, cả hai đều đang đau khổ bộc lộ ra hết những cảm xúc đang dồn nén trong lòng mình. Tống Ngụy tựa người vào bức tường lạnh lẽo bên ngoài căn nhà trọ của Lục Hiểu Dư, hắn rơi lệ đến mức đỏ hoe cả mắt, hắn cứ đứng lặng người dưới trời sương giá lạnh đến hai ba giờ sáng mới chịu quay người bỏ đi.

Quả nhiên mà. Kết thúc mối quan hệ này ở đây cũng là một điều có lợi cho cả hai người.

1 tuần sau đó.

Mọi thứ rồi cũng sẽ dần dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Lục Hiểu Dư vẫn tiếp tục công việc thường ngày của mình, vẫn ngày ngày đều đặn đến đoàn làm phim để làm việc chăm chỉ. Cô và người đàn ông đó có lẽ đã thật sự chấm dứt mối quan hệ này rồi. Hoặc là cũng chưa hẳn đã hoàn toàn chấm dứt được?

Bởi vì hắn là một người có mưu tính bất thường, lời nói mà hắn thốt ra lại càng không hề có chút đáng tin nào cả. Và cả cô cũng vậy, cô cũng không hề đáng tin chút nào.

Giang Vũ nhìn thấy cô mấy ngày nay tâm trạng không được tốt cho lắm, anh ít nhiều gì cũng đã đoán ra được nguyên nhân là do đâu rồi. Anh chậm rãi đi lại gần chỗ cô đang ngồi, giữ một khoảng cách chừng mực cùng với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Dư Dư à, dạo gần đây anh thấy em trông không được khỏe cho lắm. Lẽ nào là cùng với người đàn ông đó… đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lục Hiểu Dư đọc nhẩm xong câu thoại cuối cùng trong kịch bản, cô từ từ ngước mắt lên nhìn anh. Giọng nói đầy vẻ khó hiểu vang lên: “Hình như là anh rất quan tâm đến chuyện này thì phải?”

“Bây giờ em mới nhận ra điều đó thì há chẳng phải là đã quá muộn màng rồi hay sao?” Anh khẩy môi cười nhạt rồi nói tiếp: “Lẽ ra thì em nên nhận ra điều đó sớm hơn một chút mới phải chứ? Anh thì đang tức giận đến mức muốn phát điên lên đây này, trong khi đó em thì lại cứ dửng dưng như thể không hề có chuyện gì xảy ra cả. Em thật sự muốn anh phải chết chìm trong cái mớ hỗn độn này thì mới vừa lòng hả dạ hay sao hả?”

“Anh ta chính là người đàn ông đó đấy. Em nói như vậy thì anh đã hiểu rồi chứ?” Cô nói, giọng điệu có chút mệt mỏi.

Giang Vũ lặng im không nói gì thêm, dù rằng anh đã sớm đoán trước được kết quả này rồi, dẫu vậy nhưng anh vẫn không thể nào tránh khỏi được cảm giác bất ngờ. Cô cùng với người đàn ông họ Tống kia rốt cuộc là có mối quan hệ gì với nhau vậy? Tại sao vào thời điểm đó cô lại có thể trở nên thê thảm đến như vậy cơ chứ?

Khốn kiếp! Đến cùng thì anh chẳng thể nào hiểu được bất cứ chuyện gì cả. Giống như là một trang giấy trắng tinh vậy, mọi thứ điên cuồng liên quan đến cô anh đều đã cố gắng hết sức để mài mực ghi nhớ lại nhưng lại đều bất thành cả. Rốt cuộc thì anh đã làm sai ở điểm nào cơ chứ? Là do anh đã chọn sai người hay là đã chọn sai thời điểm đây?

“Alo, alo. Xin mời các diễn viên chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu cảnh quay tiếp theo.” Tiếng loa của đạo diễn vang lên.

Nghe thấy tiếng gọi của đạo diễn, Lục Hiểu Dư như thể vừa được phen cứu nguy kịp thời vậy. Cô vội vàng đứng dậy rời đi ngay lập tức, trước khi đi cô cũng không quên để lại một câu nói cho anh: “Về sau này anh đừng có tọc mạch đến chuyện này nữa, không tốt cho anh mà cũng chẳng tốt cho em đâu.”

“Em yêu hắn ta rồi sao?” Anh hỏi, giọng điệu có chút gấp gáp.

“Yêu hay là không yêu thì em với anh cũng không thể nào tiến thêm được một bước nào nữa đâu.” Cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói ảm đạm nhưng lại vô cùng rạch ròi về mối quan hệ giữa hai người: “Giang Vũ à, chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè mà thôi. Mong rằng anh lần sau… hãy nhớ chú ý giữ chừng mực hơn một chút!”

Hai bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ ngầu vì tức giận. Anh thua kém hắn ta ở điểm nào cơ chứ?

Bình luận (0)

Để lại bình luận