Chương 59

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 59

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Không còn vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thường thấy, gương mặt người đàn ông lúc này chỉ còn lại nét bi thương khắc khoải. Tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ấm ức vì không có được viên kẹo ngọt ngào. Hắn điên cuồng mút mát, gặm nhấm cánh môi mềm mại của cô, bàn tay còn lại thì thận trọng giữ chặt lấy tấm lưng nhỏ bé. Như thể sợ rằng chỉ cần một chút lơ là, hắn sẽ lại đánh mất cô thêm một lần nữa.

Lục Hiểu Dư mặc kệ cho hắn hôn, thậm chí còn chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn. Đôi mắt hắn khép hờ, hàng lông mi dài cong vút thu hút ánh nhìn của cô. Không thể phủ nhận được, đến cả hàng lông mi của hắn cũng đẹp đến nao lòng.

Mãi đến khi da thịt cô cảm nhận được hơi ấm nóng từ bàn tay to lớn đang lần mò không yên phận, cô mới vội vàng đẩy hắn ra.

“Bệnh thì nằm nghỉ cho khỏe đi, đừng có giở thói tà dâm ra nữa.” Cô nghiêm giọng nhắc nhở.

Bị cô mắng đến mức ủy khuất, người đàn ông cũng không giấu nổi vẻ ấm ức trong lòng. Giọng nói khàn đặc vì sốt của hắn vang lên, xen lẫn chút trách móc: “Khốn kiếp, thứ đàn bà ác độc. Ngoài đời thật ăn hiếp tôi thì không nói làm gì, đến cả lúc tôi nằm mơ cũng bị em mắng chửi không ra gì. Chiều chuộng ông đây một chút thôi, em liền lăn đùng ra chết hay sao hả?”

Lục Hiểu Dư nhíu mày. Thế quái nào hắn lại có thể coi đây là một giấc mơ hay vậy? Sốt cao đến độ nhìn gà hóa cuốc rồi sao?

“Có mơ thì cũng không được phép sờ mó lung tung!” Cô kéo mạnh tay hắn ra khỏi bầu ngực mình, giọng nói nặng nề đầy cảnh cáo.

Thôi thì cứ coi như hắn đang nằm mơ cũng được, có như vậy thì sau này cô cũng đỡ phiền phức hơn.

Tống Ngụy bị cô thẳng thừng hất hủi, trong lòng cảm thấy tủi thân càng thêm tủi thân. Hắn gục đầu lên bờ vai nhỏ bé của cô, khó nhọc thở ra một hơi nóng hổi. Đầu óc hắn đau như búa bổ, nhưng vẫn mong muốn nhận được đôi lời ủi an từ cô.

“Dư Dư, trong người tôi khó chịu quá. Đầu thì nặng trịch còn người thì đau nhức ê ẩm.” Giọng hắn yếu ớt. “Em có thể… dỗ ngọt tôi vài câu được không?”

“Lớn từng này tuổi rồi còn đòi người khác dỗ ngọt nữa sao?” Cô đáp, giọng có chút mỉa mai.

“Nhưng mà khó chịu lắm…” Hắn dụi đầu vào hõm vai cô như một chú mèo con làm nũng, giọng nói khàn khàn: “Dư Dư, lẽ nào em ghét tôi đến mức ngay cả trong mơ cũng muốn ức hiếp tôi như vậy sao?”

“Ai mà ăn hiếp nổi anh chứ?” Cô đáp trả.

“Trên đời này còn ai ngoài Lục Hiểu Dư em ra nữa?”

Lục Hiểu Dư nghe xong chỉ muốn cạn lời. Cô ăn hiếp hắn khi nào cơ chứ? Có điều cũng không thể để hắn cứ luyên tha luyên thuyên mãi được, cô đành miễn cưỡng ưng thuận theo yêu cầu vô lý của hắn.

Cô nhẹ nhàng nâng tay lên xoa đầu hắn, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Ngụy Ngụy ngoan, đau đớn mau bay đi nhé. Xùy xùy!”

“Xùy xùy?” Tống Ngụy mặc kệ cô đang xoa đầu mình, còn vòng tay ra sau ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Nửa đùa nửa thật: “Khỉ thật. Em coi tôi là con nít lên ba đấy à? Cái gì mà xùy xùy chứ?”

Gì chứ? Vừa mới đòi cô dỗ ngọt cho đã rồi bây giờ lại quay sang nặng nhẹ khinh khi sao?

Lục Hiểu Dư tức giận đẩy mạnh hắn ra, gắt gỏng nói: “Không chịu thì thôi! Đừng có mở miệng đòi hỏi nữa.”

“Ai nói là tôi không chịu?” Bị cô thẳng thừng đẩy ra, nỗi ấm ức trong lòng hắn như muốn chạm đến đỉnh điểm. Tống Ngụy hèn mọn nắm lấy bàn tay cô, giọng nói đầy bực bội và trách móc: “Khốn kiếp, con người em sống không biết đùa giỡn là gì hay sao hả? Vừa mới trêu chọc một cái đã giận dỗi rồi. Xùy! Tôi tự xùy là được chứ gì!”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, hai mí mắt cô thoáng giật giật vài cái: Bộ dạng này là gì đây? Đang làm nũng với cô sao?

“Này, anh đang làm nũng với tôi đấy à?” Cô hỏi thẳng.

“Em nhìn mà còn không biết hay sao?” Người đàn ông lại một lần nữa gục đầu lên bờ vai nhỏ bé của cô, thân thể thấm mệt dần thở ra từng hơi nặng trĩu.

Tống Ngụy lúc này thôi không còn cà rỡn nữa, hắn nghiêm túc cất giọng: “Dư Dư, bây giờ chúng ta bàn bạc chút chuyện riêng tư được không?”

Cô cứ để mặc cho hắn gối đầu lên vai mình, hỏi lại: “Giữa tôi và anh còn có chuyện gì để mà nói nữa sao?”

“Trả thù tôi đi. Chẳng phải em vẫn luôn hận tôi lắm sao? Tôi cho phép em trả thù tôi cả đời này, đổi lại em phải ở cạnh tôi cả đời.” Giọng hắn trầm khàn, đầy vẻ cầu khẩn.

“Trả thù thì có ích lợi gì? Thứ tôi muốn bây giờ chính là tránh xa anh ra, tránh càng xa càng tốt.” Cô đáp, giọng điệu lạnh lùng.

Hốc mắt người đàn ông tức khắc đỏ bừng lên, hắn uất nghẹn ôm chặt lấy cô: “Nhưng tôi không thể buông tay được. Dư Dư à, tôi chính là không thể nào buông em ra được.”

Cô bất ngờ nhìn xuống bờ vai đang run lên bần bật của hắn, trong phút chốc liền không biết phải ứng xử như thế nào cho phải. Còn chưa đầy một tiếng đồng hồ, người đàn ông này hết nũng nịu đòi cô dỗ dành lại chuyển sang khóc lóc nỉ non yếu đuối. Đừng nói là thích ứng kịp thời, đến cả một cái phản ứng bình thường cũng khiến cô trở nên vụng về lúng túng.

“Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa, thần trí cứ luôn mông lung mù mịt. Lắm lúc tôi như muốn phát điên lên vậy, chỉ muốn moi tim róc ruột em ra để xem bên trong đó chứa đựng thứ gì.” Giọng hắn run rẩy vì xúc động. “Là đất đá hay là sắt thép, là cái thá gì mà có thể kiêu ngạo, lạnh lùng trước tình cảm chân thành của tôi như vậy?”

Hốc mắt hắn đỏ hoe vì cay xè, hắn tức giận siết chặt lấy thân thể cô càng lúc càng mạnh hơn: “Khốn kiếp! Em nghĩ em hay ho lắm hay sao? Tưởng rằng tôi không thể làm gì được em chắc? Em quên mất tôi là ai rồi sao?” Hắn gằn giọng. “Tôi thừa sức bóp chết em, cũng thừa sức ép buộc em phải trở về bên cạnh mình. Để em phải ở bên cạnh tôi cả đời này, tôi có cả trăm ngàn cách.”

Lục Hiểu Dư không hề tỏ ra sợ hãi, cô chậm rãi chất vấn lại hắn: “Vậy sao anh lại không làm?”

“Tôi chính là không thể làm được!” Người đàn ông tức giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Lục Hiểu Dư, tôi chính là không thể làm được chuyện đó!”

“Sao lại không thể? Con người anh thì có chuyện gì mà không thể làm được chứ?”

“Tôi không muốn em phải hận tôi càng thêm hận.” Gò má hắn nóng hổi, giọng nói nặng nề xen lẫn chút cầu xin: “Tôi muốn đường đường chính chính theo đuổi em, muốn quang minh chính đại đến với em. Dư Dư, thiếu em cuộc sống này thật sự không còn niềm vui nữa.”

Lục Hiểu Dư nghe câu nói sến súa đó, cũng không buồn phản ứng lại. Có điều nhìn thấy bộ mặt mè nheo khóc lóc như trẻ con của hắn như vậy, tâm can cô cũng có phần nào đó dao động.

Bình luận (0)

Để lại bình luận