Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn chủ động rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Em quay trở lại phim trường đi. Cứ yên tâm, tôi sẽ giúp em phục thù.”

Cô còn đang không hiểu hắn nói “phục thù” là có ý gì thì tiếng gọi của đạo diễn lại vang lên lần nữa. Lục Hiểu Dư liền vội vàng đứng dậy rời đi mà không nói thêm câu nào.

Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, cảm giác ấm nóng từ nụ hôn của người đàn ông đó dường như vẫn còn vương lại. Lạ thật! Không hiểu sao… cô lại còn muốn được hôn thêm nữa.

“Chỉnh sửa lại kịch bản sao?” Ngu Thư Kỳ nhíu mày khó chịu, cô ta liếc mắt nhìn sơ qua tờ kịch bản mới. Thấy có thêm cảnh Lục Hiểu Dư ra tay đánh trả lại mình, cô ta liền tỏ ra bất bình lên tiếng: “Cái cảnh đánh trả này là sao đây? Nữ chính chỉ là một vương phi nhỏ bé, sao có thể cả gan ra tay đánh nữ phụ được chứ?”

“Mọi sự việc xảy ra đều có nguyên do của nó cả. Cô cứ việc diễn đúng theo kịch bản là được rồi.” Đạo diễn đáp, giọng điệu có phần cứng rắn.

Cô ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hậm hực ném mạnh cuốn kịch bản xuống bàn: “Tôi không đồng ý! Việc thay đổi kịch bản một cách đột ngột như thế này là quá đáng rồi, tôi không ngờ một đoàn làm phim lớn như vậy lại có tác phong làm việc kém chuyên nghiệp đến thế.”

“Vậy thì đổi diễn viên khác đi.” Tống Ngụy lên tiếng, giọng nói không mặn không nhạt. Hắn hếch cằm nhìn về phía Phùng Bá: “Đạo diễn Phùng, ông hãy cấp tốc tìm người khác đến thay thế vai diễn này đi. Kinh phí không thành vấn đề.”

Ngu Thư Kỳ tức đến độ không nói nên lời, chỉ có thể hậm hực cầm lấy cuốn kịch bản mới rồi rời đi. Dù có tức giận đến thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông quyền lực đó cô ta cũng không thể nào động vào được, càng không hề có gan để động vào.

Lục Hiểu Dư sau khi đọc xong kịch bản vừa được chỉnh sửa lại, cô nhất thời liền hiểu ra được ngụ ý muốn thay cô “phục thù” của hắn lúc nãy. Thì ra là hắn đã cố tình thêm tình tiết này vào kịch bản là để cho cô có cơ hội trả lại cái tát đau điếng kia.

Lục Hiểu Dư ngước mắt nhìn về phía người đàn ông kia, thấy hắn đang ngồi ung dung dưới tấm dù lớn cũng đang hướng ánh mắt về phía mình. Cái cong môi đầy ẩn ý của tên đàn ông đó khiến cho lòng cô trở nên rối bời…

Khoan đã!

Thế quái nào mà lồng ngực cô lại đang rộn ràng lên như vậy chứ?

Tống Ngụy chống tay lên che miệng để giấu đi nụ cười, hắn thích thú nhìn vào biểu cảm luống cuống, bối rối của cô gái nhỏ. Quả nhiên là hắn đoán không hề sai chút nào, cô dường như đã thay đổi định kiến không tốt về hắn rồi.

Xem ra việc cất công khóc lóc, mè nheo cả một buổi tối hôm đó, thành quả thu lại được cũng không đến nỗi tệ.

Cảnh quay bắt đầu, Ngu Thư Kỳ vẫn còn đang hậm hực vì chuyện kịch bản bị chỉnh sửa một cách vô lý, nên cô ta đã năm lần bảy lượt cố tình phá hỏng cảnh quay. Set quay chỉ có thể dừng lại ở việc Thục Nghi công chúa tát cảnh cáo Nghê Lâm mà thôi. Tống Ngụy nhìn thấy cô bị cô ta cố tình hành hạ cho ra bã, sắc mặt hắn liền sa sầm lại đến mức thâm đen.

“Đạo diễn, dừng cảnh quay này lại đi. Đổi người đóng thế vào.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

“Đóng thế sao?” Đạo diễn Phùng ngạc nhiên nhìn hắn: “Tống tổng, đây chỉ là một cảnh quay bình thường thôi mà, việc đổi người đóng thế vào thì có hơi…”

Người đàn ông tỏ vẻ dửng dưng không hề quan tâm, hắn nhàn nhạt buông ra ba chữ đầy quyền lực: “Đổi hay không?”

Phùng Bá bị hắn dồn vào thế bí, ông chỉ đành bất lực chấp thuận theo ý của người kia. Trên đời này có mấy ai dám cả gan động vào Tống Ngụy chứ, việc trái lệnh người đàn ông này thì khó lòng mà sống yên ổn nổi.

“Được rồi, đổi người đóng thế vào.” Ông nói thêm: “Mau chuẩn bị đá lạnh đến chườm mặt cho Lục Hiểu Dư đi.”

Ngu Thư Kỳ khó hiểu nhìn đạo diễn: “Lão Phùng, chỉ là một cảnh quay nhỏ thôi mà, cần gì phải dùng đến người đóng thế chứ?”

“Cô nhìn không thấy mặt của cô Lục đã bị sưng đỏ lên hết rồi hay sao? Ngu Thư Kỳ, đây là đang diễn cảnh đánh người chứ không phải là để cho cô thật sự đánh người đâu.” Ông nghiêm giọng nhắc nhở.

Ngu Thư Kỳ khoanh tay trước ngực, ngang ngược cãi lại: “Tôi chỉ là đang cố gắng tạo ra sự chân thật cho thước phim mà thôi.”

Tống Ngụy một chữ nghe cũng không hề lọt vào tai, hắn lạnh lùng nhìn sang phía Phùng Bá: “Đạo diễn Phùng, cô Ngu nói không hề sai chút nào, việc đóng phim chính là phải cố gắng đem lại sự chân thật nhất cho bộ phim.” Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi thấy cô gái kia dáng dấp cũng na ná giống cô Lục đấy, hay chi bằng cứ để cô ta vào đóng thế cho cô ấy luôn đi.”

Ngu Thư Kỳ nhìn theo hướng ánh mắt của người đàn ông kia, thấy hắn đang nói đến người trợ lý thân cận của mình, cô ta liền nhíu mày khó chịu:

“Tống tổng, cô gái ấy là trợ lý riêng của tôi, không phải là diễn viên đóng thế chuyên nghiệp đâu.”

Tống Ngụy nhìn cô gái trợ lý kia, hắn hếch cằm ra hiệu: “Chỉ cần cô đóng xong phân cảnh này thôi, tôi sẽ trả cho cô 100 triệu. Chịu chứ?”

“Đóng xong phân cảnh này trả cô 100 triệu. Chịu chứ?”

Tô An nghe được con số khủng lồ đó, cô ta liền không chút do dự mà gật đầu lia lịa: “Được ạ, tôi đồng ý!”

Cảnh quay lại tiếp tục bắt đầu, chẳng qua là diễn viên đảm nhận vai Nghê Lâm lần này lại không phải là Lục Hiểu Dư đóng nữa. Cô ngồi ở một góc, tay cầm túi chườm đá lạnh ướm vào bên má đang sưng tấy của mình, càng lúc cô càng không hiểu được ý đồ của người đàn ông kia là gì. Chỉ là một cảnh quay nhỏ thôi mà, hắn cần gì phải dùng đến cả diễn viên đóng thế như vậy chứ?

Ngu Thư Kỳ nhìn người trợ lý của mình, cô ta cố gắng điều chỉnh lực tay nhẹ nhất ở mức có thể. Có điều cái tát vừa mới giáng xuống thì đã nghe thấy hiệu lệnh dừng cảnh quay của hắn vang lên.

Tống Ngụy cầm chiếc bộ đàm trên tay, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Diễn lại.”

“Tống tổng, cái tát vừa rồi cũng không tệ lắm, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang cảnh quay tiếp theo thì hơn.” Cô ta tức giận đến mức muốn nổ tung lồng ngực ra rồi, đây đã là cảnh quay lại lần thứ năm rồi đấy. Lẽ nào vẫn không thể vừa ý hắn hay sao?

“Lực tay vẫn chưa đủ mạnh. Diễn lại lần nữa.” Hắn đáp trả không chút nể nang.

“Tống tổng, đây là đang diễn cảnh chứ không phải là đánh người thật, không cần thiết phải dùng lực quá mạnh đâu ạ.” Cô ta cố gắng giải thích.

“Cô Ngu nói như thế là không được rồi, vừa rồi chẳng phải chính cô đã nói việc đóng phim là phải cố gắng đem lại sự chân thật nhất cho bộ phim hay sao?” Đáy mắt hắn trở nên lạnh lẽo lạ thường, hắn u ám nói thêm: “Lẽ nào cô Ngu đây nỡ lòng ra tay đánh đồng nghiệp của mình mà lại không nỡ ra tay đánh trợ lý thân cận của mình hay sao?”

“Tôi…!” Ngu Thư Kỳ cứng họng không thể nói nên lời, cô ta định lên tiếng phản bác lại nhưng lại bị người trợ lý của mình ngăn cản lại.

Tô An kéo nhẹ tay áo của Ngu Thư Kỳ, khẽ lắc đầu nhắc nhở cô ta: “Đây không phải là người mà chúng ta nên đụng vào đâu chị ạ. Chị cứ việc đánh em đi, đau một lần rồi thôi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận