Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tống Ngụy lau khô tay, trước khi rời khỏi gian bếp hắn không quên xoa nhẹ lên đầu cô một cái đầy trìu mến. Giọng nói trầm ấm: “Anh ra ngoài một lát nhé. Em nhớ chừa phần mì cho anh đấy.”

“Anh đi có lâu không?” Cô thuận miệng hỏi.

“Chắc cũng không hẳn đâu. Sao vậy? Em nhớ anh rồi à?” Hắn trêu chọc.

“Cút, cút, cút ngay đi! Không tiễn!” Cô xua tay đuổi hắn.

Người đàn ông bị cô thẳng thừng đuổi ra ngoài, không những không hề tức giận mà ngược lại còn tỏ ra vô cùng khoái chí. Nhìn vào đôi tai đang đỏ ửng lên của cô, hắn vẫn không thể nào khống chế được bản thân mình.

Tống Ngụy chống tay lên thành bếp, hắn cúi người xuống khẽ hôn lên môi cô. Nụ hôn lần này của hắn không hề mãnh liệt hay ngang tàn như mọi khi, nó chỉ đơn giản là một cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý sâu xa. Hắn khẽ cười nói: “Đúng là tiểu yêu tinh mà, một khi đã dính vào rồi thì không thể nào dứt ra được nữa. Anh đi đây!”

Lục Hiểu Dư đứng bần thần tại chỗ, đến cả con dao bào đang cầm trên tay cũng vô lực rơi xuống sàn. Lồng ngực cô đập liên hồi không ngừng nghỉ, thậm chí bên tai cô còn có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim của chính mình đang đập mạnh mẽ. Hắn nói cô là tiểu yêu tinh, một khi đã dính vào rồi thì không thể nào dứt ra được nữa.

Nhưng còn hắn thì sao chứ? Chẳng khác nào một con yêu hồ giảo hoạt, dùng mị lực của mình để dụ dỗ tâm trí cô. Khiến cho cô…

Cũng không thể nào… dứt ra được nữa.

Người đàn ông lái xe đến địa điểm đã được hẹn trước từ lâu. Nét mặt hắn trở nên âm u và lạnh lẽo lạ thường, hắn nhìn vào người đang ngồi đợi mình trong căn phòng riêng sang trọng của nhà hàng. Giọng nói không mặn không nhạt vang lên:

“Giang ảnh đế tìm tôi có chuyện gì sao?”

Giang Vũ lạnh lùng nhìn hắn, anh đi thẳng vào vấn đề chính: “Tống tổng, tôi thiết nghĩ ngài nên dừng lại việc quấy rầy Dư Dư lại đi thì hơn. Cô ấy đã phải chịu đựng khổ sở đủ nhiều rồi.”

Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại, hắn ảm đạm nhìn người kia: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy cô ấy đang phải chịu khổ hả?”

“Cả trước lẫn sau hai năm qua, anh vẫn luôn là người đã gieo rắc tổn thương cho cô ấy.” Anh căm phẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn ra từng chữ một: “Những gì mà cô ấy đã phải một mình chịu đựng, loại người như anh có thể hiểu rõ được mấy phần cơ chứ?”

“Tôi hiểu được mấy phần thì liên quan gì đến cậu?” Hắn hỏi vặn lại, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

“Khốn kiếp! Dư Dư vì anh mà đã mất đi đứa con đầu lòng, thậm chí còn mất đi một phần khả năng làm mẹ thiêng liêng nữa.” Anh nghiến răng nói. “Anh nghĩ mình còn xứng đáng với cô ấy hay sao?”

Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trở nên tối đen lại. Dù rằng hắn đã biết hết mọi chuyện từ trước, chỉ là hắn không ngờ rằng câu nói này khi được thốt ra từ miệng của tên tiểu tử kia lại trở nên khó nghe đến như vậy.

Tống Ngụy đan hai tay vào nhau đặt trước ngực, hắn híp mắt nhìn người kia đầy dò xét: “Cậu Giang thật sự rất có khiếu hài hước đấy. Cậu nói tôi không xứng đáng với cô ấy, lẽ nào người xứng đáng phải là cậu hay sao?”

“Tôi có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.” Anh khẳng định chắc nịch.

“Còn tôi thì chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.” Hắn đáp trả không chút nao núng.

Lục Hiểu Dư liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, cũng không còn sớm nữa rồi, tên đàn ông đó rốt cuộc là có định về nhà hay không đây?

Cô nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng đèn, dãy số không tên vẫn luôn hiển thị ở đầu danh sách cuộc gọi gần đây. Cô chần chừ lưỡng lự một lúc lâu rồi cũng đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Cô đang lo lắng cái gì cơ chứ? Đây cũng đâu phải là nhà của hắn đâu, cô không cần phải bận tâm đến hắn làm gì cả.

Muốn đi hay muốn ở lại, thì tùy hắn thôi!

Cạch.

Tiếng cửa mở vang lên.

“Cuối cùng cũng chịu vác mặt về rồi sao?” Cô hỏi, giọng điệu có chút mỉa mai.

Tống Ngụy cởi giày ra để gọn gàng trên kệ, hắn khinh khỉnh lên tiếng đáp lại: “Em đang nhớ tôi à?”

“Nhớ cái khỉ gì chứ!” Cô ngồi bật dậy khỏi giường: “Đồ ăn tôi nấu nhiều quá, một mình tôi ăn không hết nổi đâu.”

Thấy hắn cầm theo một cái túi đồ trên tay, cô lại hỏi tiếp: “Anh lại đem cái gì về nhà tôi nữa đấy?”

“Đồ để mặc.” Hắn đáp gọn lỏn.

Cô nhíu mày khó chịu: “Anh đem đồ đến nhà tôi để làm gì?”

“Thà rằng tôi cởi truồng thức trắng cả đêm để cày cuốc công việc, còn hơn là cứ phải mặc đi mặc lại độc một cái quần lót.” Hắn nói tỉnh bơ.

“Anh có nhà không ở mà cứ thích đến nhà người khác ở nhờ là sao?” Cô gắt giọng.

“Tôi đang tập sống nghèo cho quen dần đi, lỡ mốt có bị phá sản thì cũng đỡ phải bỡ ngỡ hơn.” Hắn đáp lại không chút xấu hổ.

Khốn kiếp, cái tên điên này!

Tống Ngụy liếc mắt nhìn vào trong bếp, rồi lại quay ra nhìn cô hỏi: “Em vẫn chưa ăn gì à?”

Lục Hiểu Dư ngồi dậy khỏi giường, giọng nói không mấy mặn mà gì cho lắm: “Tôi chỉ sợ ai đó một mình ăn cơm sẽ không vui nên mới cố tình ngồi chờ tới tận bây giờ đây. Nhưng xem ra hình như ai đó đã ăn no căng rốn ở ngoài rồi thì phải nhỉ?”

“Tầm bậy tầm bạ. Ai đó dù có đói đến mấy thì cũng phải cố gắng về nhà để ăn cơm cùng em chứ.” Hắn còn không quên mặt dày mè nheo thêm: “Dư Dư, tôi đói lắm rồi, em mau vào bếp nấu cho tôi ăn đi mà.”

“Anh hối hối cái quái gì chứ? Đã đến nhà người ta ở nhờ rồi mà còn dám đòi hỏi nữa sao?” Cô nhíu mày khó chịu nhìn hắn, nhưng dẫu vậy cô vẫn đi vào trong bếp bật bếp lên để hâm nóng lại nồi nước dùng ban nãy.

Cô tỉ mẩn chuẩn bị hai cái tô đựng mì lớn, rồi cẩn thận vớt mì đã trụng chín ra tô. Không ngờ lại có ngày cô và người đàn ông này lại có thể chung sống hòa thuận với nhau đến như vậy. Thật là thần kỳ quá đi!

Người đàn ông ngửi được mùi thơm thoang thoảng hấp dẫn từ trong bếp bay ra, hắn không thể nào cầm lòng được mà chạy vội vào trong đó. Hắn thoải mái vòng tay ra sau ôm chặt lấy cô từ phía sau, còn rất tự nhiên mà kê cằm mình lên hõm vai thanh mảnh của cô. Giọng nói trầm thấp vang lên: “Đói quá đi mất…”

“Anh chờ một chút đi. Sắp xong rồi đây.” Cô đáp, giọng điệu vẫn bình thản.

Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô hơn, bàn tay to lớn cố tình đặt lên đôi gò bồng mềm mại của cô: “Không được đâu, tôi đói chết mất rồi.”

“Dù có đói chết đi chăng nữa thì anh cũng phải biết giữ tự trọng cho mình chứ. Ngực của tôi đâu phải là đồ ăn đâu.” Cô nghiêm giọng nhắc nhở.

“Dư Dư, tôi đói.” Hắn vẫn tiếp tục mè nheo.

Cuối cùng cô cũng không thể nào chịu đựng được nữa, cô quay người lại mắng chửi hắn: “Anh nhịn đói một chút đi… ưm…”

Tống Ngụy một tay giữ chặt lấy tấm lưng nhỏ bé của cô, tay còn lại thì ấn giữ lấy sau gáy cô. Cứ thế hắn thuận đà tiến sâu vào bên trong khoang miệng cô. Lần này hắn không hề ngông cuồng hay manh động như mọi khi, hắn chỉ từ từ từng chút từng chút một hôn lên môi cô. Vừa giống như là đang thưởng thức một món mỹ vị, lại vừa giống như là đang trêu ghẹo cô gái nhỏ.

Cuối cùng chính là dùng sự quyến rũ của mình để câu dẫn cô gái nhỏ này.

“Chờ em thì anh chờ bao lâu cũng được hết, nhưng mà đói bụng thì lại không thể nào chờ đợi được đâu. Anh không chỉ muốn ăn mì đâu, mà anh còn muốn ăn luôn cả em nữa.” Hắn nói, giọng điệu đầy ẩn ý.

Bị đôi mắt thâm sâu kia nhìn trúng tim đen, Lục Hiểu Dư nhất thời muốn trốn chạy khỏi hắn nhưng lại bất thành. Cô không dám mở miệng ra nói lời nào, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn nữa. Ánh mắt hắn giống như một cái hố đen sâu thẳm của vũ trụ vậy, chỉ cần sơ hở một chút thôi là sẽ bị hút vào trong đó ngay lập tức.

Bình luận (0)

Để lại bình luận