Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tiếng nước dùng sôi sùng sục trên bếp như một hồi chuông cảnh tỉnh tâm trí đang mơ màng của cô, Lục Hiểu Dư vội vàng đẩy mạnh hắn ra xa. Tay chân cô trở nên lúng túng vụng về: “A… Anh ra ngoài bàn đợi đi. Đứng ở đây chật chỗ quá.”

Người đàn ông cong môi cười nhẹ mà không nói gì thêm. Hắn sợ mình mà nói ra thêm câu nào nữa sẽ khiến cho cô ngại ngùng càng thêm ngại ngùng hơn, nên chỉ đành ngoan ngoãn thuận theo ý của cô.

Lục Hiểu Dư quay lại nhìn vào nồi nước dùng đang sôi sùng sục trên bếp, gương mặt cô cũng trở nên nóng hổi không khác gì nó lúc này.

Sau khi cẩn thận múc nước dùng ra hai bát mì lớn, cô liền bê chúng ra bàn cho tên nam nhân thối tha kia ăn.

Tống Ngụy nhìn vào bát mì tươi nóng hổi, thơm phức trước mặt, hắn không chút chần chừ mà nâng muỗng lên nếm thử vị nước dùng. Quả nhiên là mùi vị không phải thuộc hạng tầm thường chút nào.

Thấy hắn ăn uống ngon miệng như vậy, thậm chí còn không thèm đoái hoài gì đến mình nữa. Trong lòng cô nhất thời cũng cảm thấy vui lây theo. Đã bao lâu rồi cô mới có được một bữa cơm tối thoải mái và vui vẻ như thế này cơ chứ?

“Ngon không?” Cô hỏi, giọng điệu có chút mong chờ.

“Cố gắng nhai nuốt thì cũng không đến nỗi nào đâu.” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

“Gì chứ hả, anh ăn sắp muốn hết cả tô mì rồi mà còn dám nói là không đến nỗi nào sao?” Cô bĩu môi tỏ vẻ không tin. Rồi lại hỏi tiếp: “Anh có muốn ăn thêm tô nữa không?”

Người đàn ông luyến tiếc húp thêm một miếng nước dùng cuối cùng nữa rồi mới lắc đầu từ chối: “Anh bị bệnh đau dạ dày, không thể ăn thêm được nữa đâu.”

Cô bỗng chốc khựng người lại, ba chữ “bệnh dạ dày” này làm cho cô nhớ lại buổi tối định mệnh vào cái đêm hôm ấy. Khi cô chuẩn bị hành lý để rời khỏi Bạch Viện, dì Mai đã kể lại cho cô nghe tất cả mọi chuyện.

Khoảng thời gian mà người đàn ông đó đã quyết định trả lại tự do cho cô, hắn đã trở nên điên cuồng đến mức độ nào.

Hắn điên cuồng uống rượu không ngừng nghỉ, uống đến mức hôn mê bất tỉnh phải nhập viện cấp cứu. Từ một người luôn có lối sống lành mạnh và khoa học, vậy mà chưa đầy hai tuần sau đó hắn đã mắc phải căn bệnh đau dạ dày mãn tính, sức khỏe ngày càng sa sút trầm trọng.

“Ừm… Bây giờ anh… vẫn còn hay uống rượu nữa không?” Cô dè dặt hỏi.

“Cũng có uống nhưng mà không nhiều như trước nữa đâu. Sao vậy hả? Em đang lo lắng cho tôi à?” Hắn hỏi vặn lại, giọng điệu có chút trêu chọc.

“Tôi nghe nói anh đã từng uống rượu đến độ nôn ra cả máu nữa cơ mà?” Cô hỏi tiếp, giọng điệu nghiêm túc hơn.

“…” Mi tâm người đàn ông khẽ nhíu lại, hắn trầm giọng nhìn cô: “Sao em lại biết chuyện đó?”

“Là dì Mai đã kể cho tôi nghe.” Cô đáp gọn lỏn.

Tống Ngụy qua loa đáp lại một tiếng “ờ” rồi thôi.

Lục Hiểu Dư mím môi nhìn hắn hồi lâu, lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vì sao anh lại uống nhiều rượu đến như vậy?”

“Trước đây tôi đã từng nói cho em nghe rồi còn gì nữa? Thiếu vắng em bên cạnh thì cuộc sống này thật sự không còn chút niềm vui nào cả.” Hắn đáp, giọng điệu có chút buồn bã.

Lục Hiểu Dư im lặng không nói gì, đơn giản là vì cô không biết phải nói gì vào lúc này nữa. Cô chưa từng nghĩ rằng câu nói đó của hắn lại là sự thật, căn bản là vì nó nghe quá ư là vô lý đi. Trên đời này làm gì có ai lại vì sự hiện diện của một người khác mà làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của bản thân mình bao giờ cơ chứ?

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, vừa vặn bắt gặp phải ánh mắt nhàn nhạt đầy ẩn ý của người đàn ông. Cô vội vàng lảng tránh ánh mắt đó đi chỗ khác, định bụng mở miệng ra nói điều gì đó thì lại bị người kia chặn lời trước một nhịp.

“Bà Mai còn nói gì với em nữa không?” Hắn hỏi dò.

“Dì ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, anh muốn hỏi về chuyện gì cụ thể cơ?” Cô hỏi vặn lại.

Hắn nhíu mày khó chịu: “Đại loại như là chuyện gì?”

Lục Hiểu Dư thật tâm cũng không hề biết người đàn ông này đang muốn đề cập đến chuyện gì nữa. Vì vốn dĩ dì Mai là người làm của hắn, nên ngoài mấy việc tâng bốc chủ nhân ra thì cũng chẳng có gì hay ho để mà nói cả. Ngoại trừ…

“Ý anh là muốn nhắc đến chuyện anh ngày nào cũng lôi đồ lót của tôi ra để thẩm du đấy à?” Cô hỏi thẳng thừng.

“…” Người đàn ông thoáng giật mình sửng sốt, hắn dè chừng lên tiếng hỏi lại cô: “Em… không hề tức giận sao?”

“Tức giận thì làm được cái quái gì chứ? Tính tình anh dâm đãng như vậy đó giờ tôi còn lạ gì nữa đâu?” Cô ngồi dậy khỏi ghế, thu dọn lại bát đũa trên bàn. Rồi lại nói tiếp: “Anh đi tắm rửa đi.”

Người đàn ông híp mắt lại, nửa ngờ nửa vực hỏi lại cô lần nữa: “Em thật sự không hề tức giận chút nào sao?”

Lục Hiểu Dư dừng lại động tác tay, cô lạnh lùng nhìn hắn rồi hỏi: “Mẹ kiếp, anh có đi hay là không đây hả?”

Tống Ngụy lập tức ngồi bật dậy, hắn cầm lấy túi đồ của mình rồi đi nhanh vào trong phòng tắm mà không hề có thêm một động tác thừa nào khác. Hắn bây giờ địa vị trong nhà còn không bằng cả một con kiến nữa là, đừng nói là dám lên tiếng bác bỏ lại lời cô nói, đến cả một chữ hắn cũng chẳng dám ho he hó hé gì thêm.

Người đàn ông mở cửa phòng tắm bước ra, thấy cô đang nằm dài trên giường đọc kịch bản. Hắn nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Khi nào thì em mới quay phim xong vậy?”

“Liên quan gì đến anh chứ? Đúng là đồ nhiều chuyện!” Cô đáp trả cộc lốc.

Tống Ngụy thản nhiên ngồi xuống mép giường, hắn còn chưa kịp mở miệng ra nói thêm câu nào thì đã bị cô dùng chân đạp thẳng xuống đất.

“Đầu tóc còn chưa khô mà đã dám leo lên đây nằm làm gì hả?” Cô gắt giọng.

Người đàn ông bị cô đạp ngã sõng soài xuống sàn nhà, hắn cũng không buồn kêu than lấy nửa lời, chỉ chống tay lên thành giường nhìn cô chằm chằm: “Em đạp chân thì cũng phải tiết chế lại một chút chứ, lỡ như em mà đạp hỏng mất đôi quý tử của anh rồi, thì sau này em lấy cái gì mà dùng đây hả?”

“Đàn ông trên đời này đâu có thiếu. Không có anh thì…” Cô chưa kịp nói hết câu thì…

Hắn đã lao vào ngấu nghiến đôi môi anh đào của cô, đem nửa câu còn lại của cô nuốt trọn vào trong ổ bụng mình. Tống Ngụy hắn còn đang sờ sờ sừng sững ở đây, mà cô lại dám đi tìm đến tên nam nhân khác hay sao?

Lục Hiểu Dư mặc kệ cho hắn hôn, cô chỉ chú tâm nhìn vào phần tóc tai vẫn còn đang ướt rũ rượi của hắn. Từng giọt nước nhỏ li ti ngưng đọng lại rồi lại nhiễu xuống, thấm đẫm cả gương mặt góc cạnh chữ điền của hắn. Cô đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ vài cái, rồi hé miệng ra mút lấy cái lưỡi đang càn quấy bên trong khoang miệng mình. Đến khi hơi thở của cả hai dần trở nên khó khăn thoi thóp, cô mới vội vàng đẩy mạnh hắn ra xa.

“Anh mau đi lau khô tóc đi rồi hẵng ngủ, máy sấy tóc tôi để ở trên bàn kia kìa.” Cô nói, giọng điệu có chút gấp gáp.

Tống Ngụy cắm điện máy sấy tóc vào ổ cắm, rồi lại đem nó đặt vào trong lòng bàn tay cô, còn bản thân mình thì lại ngay ngắn ngồi xuống sàn nhà trước mặt cô. Giọng nói không mặn không nhạt vang lên: “Em sấy tóc giúp tôi đi.”

Cô nhíu mày khó chịu, gắt giọng nói: “Đầu của ai thì người nấy tự đi mà sấy chứ. Mắc mớ gì mà tôi phải sấy tóc cho anh hả?”

“Phải sấy tóc giúp tôi chứ? Tôi là người của em cơ mà?” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

“Ngài Tống bệnh xong rồi hóa ra bị sảng luôn à?” Cô mỉa mai.

“Em có gan nói thì phải có gan chịu chứ, rõ ràng là lúc chiều em đã nói tôi là người của em cơ mà?” Hắn hỏi vặn lại.

Lục Hiểu Dư lúc này mới phát giác ra được ẩn ý sâu xa bên trong câu nói đó của hắn lúc chiều. Cô cầm chiếc máy sấy tóc trên tay lên, cũng thành thật hỏi lại hắn: “Vậy ra lúc chiều anh đã nghe thấy hết cả rồi sao?”

“Tôi không hề có thói quen đi tọc mạch chuyện của người khác đâu. Nhưng mà cái câu “anh ta là người của tôi” thì tôi lại nghe thấy rất rõ ràng đấy.” Hắn ngửa đầu lên nhìn cô, tình ý đong đầy hiện rõ trong đôi mắt: “Dư Dư à, em thích tôi rồi phải không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận