Chương 68

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 68

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh hết bị sảng rồi lại chuyển sang bị ảo tưởng à?” Cô lạnh giọng đáp trả. “Anh ngồi yên đấy để tôi sấy tóc cho.”

Tống Ngụy khẽ cười nhẹ nhàng, hắn ngoan ngoãn ngồi yên cho cô sấy khô mái tóc của mình. Ánh mắt si tình của hắn dần chuyển sang màu ảm đạm khó tả.

Hắn kê cánh tay lên gối đầu, tầm mắt trở nên mơ hồ nhìn vào tấm ảnh nhỏ đang được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh đầu giường. Tấm ảnh không hề có màu mè hoa lá cành gì cả, nó chỉ đơn giản là hai màu trắng đen cơ bản nhưng lại làm cho lồng ngực hắn đau nhói đến lạ thường.

Hắn lại nhớ về cuộc nói chuyện căng thẳng vào lúc chiều hôm nay, càng khiến cho hắn cảm thấy thêm bội phần khó chịu trong lòng.

“Dư Dư…” Hắn gọi tên cô, giọng nói trầm thấp.

“Chuyện gì vậy?” Cô đáp lại, tay vẫn đang luồn vào mái tóc hắn.

“… Nghe nói em đã từng phải điều trị tâm lý sao?” Hắn dè dặt hỏi.

Lục Hiểu Dư khẽ dừng lại động tác tay trong giây lát, nhưng rồi rất nhanh sau đó cô lại coi như không hề có chuyện gì xảy ra cả. Cô tiếp tục xoa vò mái tóc dày của hắn, giọng nói nhàn nhạt hỏi lại: “Vậy ra lúc chiều hôm nay anh đã đi gặp Giang Vũ rồi à?”

Hắn khẽ “ừ” một tiếng xác nhận, rồi lại nói tiếp: “Lúc đó em… vẫn ổn cả chứ?”

“Chuyện đã qua rồi thì không nên nhắc lại làm gì nữa.” Cô trầm giọng đáp.

“Vậy thì bây giờ tôi có thể theo đuổi em được không?” Người đàn ông siết chặt hai bàn tay lại với nhau, hắn cẩn trọng hỏi lại cô thêm một lần nữa: “Dư Dư, em đã nói là chuyện qua rồi thì không nên nhắc lại nữa… Vậy thì bây giờ tôi… có thể theo đuổi em được chứ?”

Cô im lặng không nói lời nào, trong căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng máy sấy tóc đang chạy đều đều, tiếng kêu khò khè đến mức đáng sợ. Lục Hiểu Dư chăm chú nhìn vào tấm lưng rộng lớn vững chãi của hắn, thấy nó thi thoảng lại run lên nhè nhẹ, cô càng không biết phải xử trí như thế nào cho phải nữa.

Đúng là chuyện đã qua rồi thì không nên nhắc lại làm gì. Nhưng mà những gì mà cô đã phải một mình gánh chịu thì lại không đáng để có thể dễ dàng quên đi được. Hốc mắt cô tức khắc đỏ hoe lên, chiếc máy sấy tóc đang cầm trên tay cũng không còn phát ra tiếng động nào nữa.

“Tống Ngụy, anh có biết cái việc bị rách rồi lại phải khâu lại tầng sinh môn, nó đau đớn đến mức nào hay không? Anh có biết việc mang thai nằm ngoài tử cung, nó nguy hiểm đến tính mạng ra sao hay không?” Giọng cô run rẩy vì xúc động.

“Tôi…” Hắn nghẹn lời, không thể nói được gì.

“Vào cái ngày hôm đó, trời đã mưa to tầm tã như trút nước, bụng tôi đau dữ dội đến quằn quại, giống như thể muốn đoạt đi mạng sống của tôi vậy.” Cô kể lại trong nước mắt. “Máu ở dưới thân cứ chảy ra rất nhiều, thấm đẫm cả ra bên ngoài thành một mảng lớn.” “Khi cơn đau trở nên quá lớn không thể chịu đựng được nữa, tôi đã ngã gục xuống lòng đường lạnh lẽo… Trước khi tôi hoàn toàn rơi vào cơn hôn mê sâu, nước mưa đã hòa cùng với dòng máu đỏ tươi… chảy lênh láng cả một đoạn đường dài.” Cô nức nở. “Đứa bé con tội nghiệp của tôi… ngay vào lúc ấy đã chết rồi.”

Hơi thở của người đàn ông dần trở nên nặng nề và đứt quãng hơn bao giờ hết, đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào tấm ảnh nhỏ màu trắng đen đang được đặt trên bàn. Hắn trầm giọng hỏi cô: “Vậy nên sau khi mất đi đứa con đó, em đã phải vào bệnh viện tâm thần để điều trị trong suốt 3 tháng trời ròng rã sao?”

Cô im lặng không nói lời nào, chỉ nhớ lại quãng thời gian tăm tối đó mà cô tưởng chừng như mình đang phải ở dưới tận cùng 18 tầng địa ngục vậy. Khi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật định mệnh, trong bụng cô đã không còn cảm nhận được sự sống của sinh linh bé bỏng nữa rồi, nỗi đau đớn đến từ những vết khâu lại càng như một lời cảnh tỉnh bản thân rằng cô đã thật sự mất đi đứa bé con tội nghiệp đó rồi. Nhưng mà đầu óc cô lúc ấy cứ không ngừng trở nên trống rỗng lạ thường, hệt như một kẻ mất hồn đáng thương vậy.

Rời khỏi bệnh viện cũng không được bao lâu, từng cơn ác mộng khủng khiếp cứ liên tục bủa vây lấy cô hàng đêm, khiến cô buộc phải vào bệnh viện tâm thần để tiếp nhận điều trị. Cô không còn nhớ rõ được bản thân mình vào lúc ấy đã trở nên thảm hại đến mức độ nào nữa, cô chỉ biết rằng mình đã từng gào thét lên như một kẻ điên loạn, rồi sau đó lại ngồi yên lặng một chỗ không nói không rằng lấy nửa lời. Cứ như thế cô đã phải trải qua suốt 3 tháng trời ròng rã trong sự dày vò đau khổ, cô xuất viện với rất nhiều loại thuốc an thần khác nhau trong tay…

Lục Hiểu Dư mím chặt môi lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể: “Cũng không nặng nề như anh nghĩ đâu, chỉ là mắc phải chứng ám ảnh tâm lý một chút thôi mà. Bây giờ thì cũng không sao nữa rồi, thi thoảng chỉ cần uống thuốc là được.”

Người đàn ông chỉ có thể gượng cười mà không nói được lời nào. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được vì sao cô lại nhất quyết không chịu tha thứ cho hắn rồi. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi thôi mà cô đã phải một mình gánh chịu đủ mọi loại đau thương chồng chất lên nhau. Mấy ai trên cõi đời này có thể mạnh mẽ mà gồng gánh được hết tất cả những nỗi đau đó cơ chứ?

“Nhưng liệu có thể không? Tôi có thể tin tưởng anh được chứ?” Giọng cô vang lên đầy bất ngờ.

Lồng ngực của nam nhân đập mạnh một cách dữ dội, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ kia.

“Em… em vừa mới nói cái gì vậy?” Hắn lắp bắp hỏi lại.

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, cô chậm rãi nhắc lại từng chữ một: “Tôi nói là tôi tin tưởng anh, có được hay không?”

“Được! Tất nhiên là được rồi!” Hắn như vỡ òa trong hạnh phúc, hắn bổ nhào lên giường ôm chầm lấy cô, không nói không rằng mà thẳng thừng chiếm đoạt lấy đôi môi mềm mại của cô.

Có trời mới thấu được, Tống Ngụy hắn vào lúc này đang cảm thấy vui sướng đến nhường nào. Khốn kiếp, làm sao mà hắn có thể không vui cho được cơ chứ?

Lục Hiểu Dư choàng hai tay ra sau cổ hắn, cô cũng nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn. Người ta vẫn thường hay nói rằng không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông cả, nhưng mà cô thật tâm cũng muốn cố chấp thêm một lần này nữa xem sao.

“… Ưm…” Hai chân cô bất giác cong lên, cô giật mình bởi cái sờ chạm đầy bất ngờ của vật thể khổng lồ kia từ hắn. Dẫu vậy thì cô cũng không hề có ý định muốn cấm cản hắn làm gì cả, cứ để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm thôi.

Cô muốn học cách để có thể tiếp nhận hắn thêm một lần nữa, tiếp nhận người đàn ông đã từng gieo rắc biết bao đau thương cho cuộc đời mình.

Bàn tay to lớn của hắn lại bắt đầu mò mẫm không yên phận ở bên trong lớp áo ngủ mỏng manh của cô, đôi gò bồng mềm mại cứ phập phồng lên xuống theo từng cái chuyển động nhịp nhàng của hắn. Con ngươi thâm trầm của hắn bao trọn lấy màu sắc dục vọng mãnh liệt, Tống Ngụy rời khỏi cánh môi mềm mại của cô, hắn trầm giọng nói:

“Dư Dư, em có muốn… chúng ta cùng nhau làm chuyện đó ngay bây giờ không?”

“… Anh hãy ngậm miệng lại và làm đi.” Cô vội đưa tay lên che mặt mình lại, cố gắng giấu đi đôi gò má đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng: “Nếu như anh còn nói thêm câu nào nữa… tôi sợ bản thân mình sẽ lại hối hận mất…”

Người đàn ông vén cao chiếc áo ngủ của cô lên, hắn không quên gạt bàn tay đang che mặt của cô ra. Giọng nói của hắn trở nên trầm ấm và dễ chịu lạ thường: “Dư Dư, việc em trao thân cho tôi chỉ có đúng chứ tuyệt đối không hề có sai đâu.”

Dứt lời, những nụ hôn của hắn bắt đầu dần rơi xuống phía dưới, từ chiếc cằm thanh tú đến vùng cổ trắng ngần rồi lại dừng lại ở phần xương quai xanh quyến rũ. Từng chút từng chút một hắn tô điểm thêm sắc đỏ mờ ám lên vùng da thịt trắng mịn nõn nà của cô.

Lục Hiểu Dư bị hắn ra sức kích thích, mọi tế bào bên trong cơ thể cô dường như đang được phóng đại lên gấp bội phần. Cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp người khiến cô tê rần đến lạ thường.

Cô cũng chủ động phối hợp theo từng động tác của hắn, cô nhấc người lên một chút để cho hắn có thể thuận lợi cởi bỏ lớp áo ngủ vướng víu trên người mình. Đôi gò bồng căng tròn trắng nõn cứ thế mà nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở của cô, trên đỉnh ngực chỉ còn lại vỏn vẹn hai miếng dán nhỏ bé che đậy đi màu hồng nhạt đầy mời gọi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận