Chương 69

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 69

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tống Ngụy nhìn vào cảnh xuân sắc đang hiện hữu ngay trước mắt mình, cổ họng hắn khô khốc đến mức phải vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt khan. Cái thân thể tuyệt mỹ này… thật sự không thể nào chê vào đâu được nữa.

“Điên chết mất thôi!” Người đàn ông khẽ tắc lưỡi một cái, rồi lại cúi đầu xuống mút lấy vòm ngực căng tràn đầy đặn của cô. Bàn tay hắn nhẹ nhàng gỡ bỏ hai miếng dán ngực vướng víu kia ra, rồi lại há miệng ra đớp lấy nơi đỉnh đầu hồng hào.

“Ức!” Lục Hiểu Dư ưỡn mạnh người lên cao, miệng cô bất giác bật ra một thanh âm mềm mại đầy yêu kiều.

Những động tác của hắn lúc này vô cùng nhẹ nhàng và đầy nhẫn nại, lúc thì giống như đang thăm dò từng tấc da thịt mềm mại của cô, lúc thì lại say sưa mút trọn lấy đôi gò bồng căng sữa. Cảm giác đau nhói xen lẫn với sự tê dại lạ lùng dần dần xâm lấn vào tâm trí cô, miệng cô càng lúc càng phát ra thêm vài ba tiếng rên rỉ ủy mị và nhẹ nhàng hơn.

“A…” Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, rồi lại đỏ mắt nhìn vào tên đàn ông ngông cuồng đang cố tình khắc họa thêm những dấu tích ái muội trên bờ ngực trắng nõn của mình. Ánh mắt hắn lúc này trở nên quỷ dị lạ thường, tựa hồ như muốn đem cả người cô chôn sâu vào trong bụng hắn vậy.

Hắn như vậy, lại khiến cho trái tim cô bất giác run lên từng hồi.

Tống Ngụy chống hai tay lên giường nhìn xuống gương mặt đang đỏ ửng lên vì xấu hổ của cô, bạc môi hắn thong thả cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Dư Dư, em còn nhớ…”

“Anh ngậm miệng lại đi!” Cô vội vàng đưa tay lên che miệng hắn lại, gương mặt đỏ càng thêm đỏ hơn nữa: “Anh đừng nói gì cả. Chỉ cần hôn… Hôn tôi đi.”

Người đàn ông liền thỏa lòng mà đáp ứng lại yêu cầu của cô. Nụ hôn nồng đậm này thể hiện rõ ràng ham muốn mãnh liệt của bản thân hắn lúc này. Tống Ngụy cho bàn tay mình di chuyển dần xuống phía dưới, hắn thành công luồn lách vào bên trong chiếc quần lót mỏng manh của cô. Da thịt cô lúc này thật nóng bỏng, mà nơi đó của cô lại còn nóng bỏng hơn gấp bội phần nữa.

“Ưm…” Lục Hiểu Dư khẽ rên lên một tiếng nhẹ nhàng, dưới sự tác động đầy thành thạo của ngón tay hắn, không chỉ có vùng tư mật của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết mà còn khiến cho đôi chân thon dài của cô bất giác động đậy không ngừng.

Sự kích thích mãnh liệt này trước nay cô chưa từng được trải qua bao giờ. Nó làm cho cô có chút cảm thấy không quen cho lắm.

Tống Ngụy ra sức vọc vò nơi hạch huyệt nhỏ bé của cô, hết mân mê mơn trớn một cách nhẹ nhàng rồi lại đến khẩy nhẹ chà sát đầy ma sát. Mỗi một lần động chạm của hắn, đều làm cho đôi chân cô phóng đãng hưởng ứng theo một cách đầy mời gọi. Mãi cho đến khi nơi mật đạo của cô dần dần rỉ ra thứ mật dịch ấm nóng đặc trưng, hắn mới chịu buông tha cho hoa hạch nhỏ bé để đi sâu vào bên trong mật huyệt đã trở nên ướt đẫm từ lúc nào.

Ngón tay thon dài của hắn thư thả tiến vào bên trong, hắn từ tốn dạo chơi khắp chốn địa đàng bí ẩn.

Lục Hiểu Dư biết rõ ngón tay của hắn đang ở sâu bên trong mình, cô cũng có thể cảm nhận được cơn tê dại đến lạ thường mà nó đang mang đến cho cô.

Bỗng chốc vùng bụng dưới của cô chợt thít chặt lại một cách bất ngờ, sự chuyển động dồn dập của hắn ngày một trở nên lớn hơn. Giống như đang muốn rút cạn hết toàn bộ sinh lực của cô vậy, cuối cùng cô cũng không thể nào chịu đựng được thêm nữa. Cô liên tục dùng tay vỗ mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn, miệng cô liên tục phát ra những tiếng kêu “a ưm” đầy ái muội không ngừng nghỉ.

“Mới có một chút thôi mà đã chịu không nổi rồi sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“R… Rút ra đi… A… không nổi nữa rồi… Thật sự là chịu không nổi nữa đâu…” Lực đạo nơi ngón tay hắn càng lúc càng trở nên vồ vập hơn, hắn liên tục ấn mạnh vào nơi mẫn cảm nhất nằm sâu bên trong cô. Lục Hiểu Dư thật sự không thể nào hiểu nổi nữa, đây rốt cuộc là đang mang lại khoái cảm hay là đang tra tấn cô đây chứ?

Người đàn ông cố gắng hết sức để kìm chế lại dục vọng đang sôi sục trong người mình, yết hầu khô khốc của hắn cứ liên tục nhấp nhô lên xuống không ngừng. Sự điên cuồng dần dần xâm chiếm đi lý trí của hắn, khiến cho hắn không thể nào thỏa hiệp được với yêu cầu này của cô.

Đợi cho đến khi bên trong cô tuôn trào ra một dòng chảy ấm nóng đặc trưng, hắn mới thỏa mãn mà rút tay mình ra. Nhìn thấy người đang nằm dưới thân mình đang kịch liệt phản ứng lại vì sung sướng, tình ý chất chứa trong đôi mắt hắn ngày một lộ rõ hơn bao giờ hết.

Tống Ngụy thẳng người dậy quỳ gối ở giữa hai chân cô, hắn nâng bàn tay dính đầy mật dịch của cô lên khoe mẽ thành tích của mình: “Dư Dư, đây là mật dịch của em đấy.”

Lục Hiểu Dư vừa hổn hển thở dốc vừa đỏ mặt nhìn vào thứ dịch thể màu trắng đục đang dính đầy trên bàn tay hắn. Dù có mệt đến mấy thì cô cũng cố gắng với tay lấy vài tờ khăn giấy ăn đưa cho hắn:

“Anh mau lau đi…” Hai mắt cô chợt mở to hết cỡ ra, cô hãi hùng nhìn người đàn ông đang thản nhiên liếm sạch thứ dịch thể nhơ nhớp kia trên tay mình. Cô vội chống tay nằm dậy giữ chặt lấy bàn tay hắn lại, cô muốn lớn tiếng mắng chửi hắn nhưng sức lực đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi, cô chỉ đành trừng mắt nhìn hắn đầy đe dọa:

“Anh điên rồi hay sao hả? Anh có biết đó là thứ gì không mà còn dám liếm như vậy hả?”

“Tống Ngụy tôi sống đến muốn nửa đời người rồi mới có cơ hội được liếm nó đấy, em thì biết cái quái gì cơ chứ?” Hắn đáp lại không chút xấu hổ.

Cô vội giật lấy tay hắn lau sạch đi, giọng nói lạnh lùng đầy khinh bỉ: “Anh đừng có bao biện cho hành động của mình nữa làm gì? Loại người như anh thì bên cạnh thiếu thốn gì nhân tình cơ chứ?”

Hắn nhíu mày khó chịu: “Em nhìn mà không thấy hay sao mà còn hỏi hả? Ngoài em ra thì tôi làm gì còn có ai khác nữa đâu?”

“Ngài Tống đang diễn tuồng cho ai xem vậy hả? Chắc gì anh chỉ có duy nhất một mình tôi chứ?” Cô hỏi vặn lại, giọng điệu đầy mỉa mai.

Người đàn ông mang theo cơn khát vọng mãnh liệt, hắn ấn mạnh người cô xuống giường lần nữa. Giọng nói khàn khàn đầy uy quyền của hắn vang lên, tuyên bố chủ quyền một cách chắc nịch: “Lục Hiểu Dư, em hãy vểnh tai lên mà nghe cho thật rõ đây. Ông đây tuy hay được cái miệng lưỡi điêu ngoa thật đấy, nhưng mà vào cái đêm hôm đó với em thì tôi cũng chính là lần đầu tiên được lột bao quy đầu đấy!”

“…” Lục Hiểu Dư đơ mặt ra nhìn hắn, hai mắt cô cứ chớp chớp liên tục không biết phải phản ứng lại như thế nào cho phải nữa. Mấy cái chuyện tế nhị nhạy cảm này khi được tuôn ra từ miệng của hắn lại chẳng khác nào mấy tên vô lại vô sỉ ngoài đường cả, sự tà dâm cứ thế mà tràn ra cả khuôn mặt điển trai của hắn.

Người đàn ông thấy cô không hề nói lời nào, mi tâm hắn liền nhíu chặt lại thành một cụm. Hắn trầm giọng hỏi cô: “Em định cứ thế mà im lặng cho qua chuyện hay sao?”

“Chứ anh còn muốn tôi phải nói cái gì nữa đây?” Cô hỏi ngược lại.

Tống Ngụy cúi đầu xuống, hắn kê miệng mình lại gần sát vành tai cô. Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của hắn vang lên: “Trong nội tâm em đang điên cuồng gào thét lên rằng, Lục Hiểu Dư em chính là người phụ nữ may mắn nhất trên thế giới này, bởi vì em chính là người đầu tiên đã được bóc vỏ bao quy đầu của Tống Ngụy tôi đấy.”

“Vậy nên ý của anh chính là muốn tôi phải chịu trách nhiệm với anh hay sao?” Không đợi cho đối phương kịp lên tiếng trả lời, cô đã lạnh lùng phản đòn lại hắn ngay lập tức: “Ngài Tống sinh thời có mắc phải căn bệnh ảo tưởng hay không vậy? Hay là anh thấy tôi đã nhân nhượng với anh quá nhiều rồi nên bây giờ liền muốn được voi đòi tiên, muốn đặt cả đằng chân lên đằng đầu của tôi luôn hả?”

Người đàn ông ôm chặt lấy cô vào lòng mình, hắn hậm hà hậm hực nói: “Dư Dư, em hãy chừa lại cho tôi một chút mặt mũi đi chứ. Nếu không thì về sau này tôi sẽ rất khó sống đấy.”

“Cái gì mà khó sống cơ chứ?” Cô hỏi lại, giọng điệu vẫn bình thản.

“Tôi cảm thấy địa vị của chúng ta không hề cân xứng với nhau chút nào cả, tôi sợ sẽ bị em bắt nạt khi dễ mất thôi.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ tủi thân.

Bình luận (0)

Để lại bình luận