Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô bắt nạt hắn bao giờ cơ chứ? Đúng là đồ ăn không nói có mà, đúng là đồ lừa bịp.

Lục Hiểu Dư nâng chân lên một cách vô thức, không may lại va chạm phải thứ vật thể cứng cáp và nóng hổi kia của hắn. Cô lại nghe thấy tiếng người đàn ông đang nằm trên người mình khẽ thở hắt ra một hơi nặng nề, cô nhất thời liền nảy sinh ra ý định muốn trêu chọc hắn một phen. Cô để đầu gối của mình cố tình tì nhẹ vào cái thứ đang tồng ngồng kiêu ngạo kia của hắn.

Tống Ngụy bị cô liên tục dùng chân cọ xát vào hạ bộ, lớp vải vóc mỏng manh cứ thế ma sát với phần nam căn đang cương cứng của hắn, tạo nên một cơn khoái cảm hiếm thấy đến lạ thường. Thần trí hắn dần trở nên mơ mơ màng màng khó tả, nửa thân dưới không hề có ai xúi giục mà cứ tự động luân chuyển cọ xát vào chân cô không ngừng nghỉ.

Người đàn ông chống hai tay xuống giường làm điểm tựa, hắn đặt tầm mắt của mình vào gương mặt đang ửng hồng của người đang nằm dưới thân. Sự mê tình loạn ý lộ rõ ra trong đáy mắt sâu thẳm của hắn, giọng nói trầm trầm ẩn chứa đầy sự nguy hiểm:

“Đây là em đang muốn trêu chọc tôi hay sao?”

“Nếu không thì là gì chứ?” Cô nhướng mày tỏ vẻ thách thức, cô còn cố tình tăng thêm lực đạo chà sát vào hạ bộ hắn nữa.

“Ức!” Tống Ngụy thoáng rùng mình cả người, bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy tấm ga giường trắng tinh, hắn thở ra từng hơi nặng nhọc khó khăn: “Dư Dư, em đúng là không thể nào chỉ nhìn mặt mà bắt được hình dong đâu.” Hắn nghiến răng nói. “Khốn kiếp… Sướng quá đi mất…”

Lục Hiểu Dư cười khẩy một tiếng đầy chế giễu, cô dùng ngón trỏ của mình nâng nhẹ cằm của người đàn ông lên cao. Giọng nói khinh khỉnh của cô vang lên: “Ngài Tống, bây giờ trông anh chẳng khác nào một con thú đang thèm khát được giao phối cả.”

“Tống Ngụy tôi trước nay chưa từng tự nhận mình là một người đàn ông ngay thẳng bao giờ cả. Nhất là kể từ khi tôi gặp được em.” Người đàn ông siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, hắn ma mãnh mút lấy từng ngón tay thon dài trắng nõn của cô. Miệng hắn còn không quên bật ra một câu trào phúng đầy ẩn ý: “Dư Dư, kể từ khi anh gặp được em thì anh dường như đã biến thành một loài cầm thú vậy. Cụ thể hơn thì chính là loài cầm thú chỉ có ba chân thôi.”

Quỷ tha ma bắt! Lại tới nữa rồi…

Người đàn ông thẳng người dậy, hắn cũng thôi không còn muốn dây dưa lòng vòng với cô thêm nữa. Hắn nhanh chóng cởi bỏ hết lớp áo quần vướng víu trên người mình ra, hắn cởi luôn cả chiếc quần lót đang dùng để che chắn phần hạ bộ nữa. Phần nam căn ẩn dật bấy lâu nay cuối cùng cũng được dịp phóng thích ra bên ngoài, nó không chỉ trở nên bành trướng hơn mà còn sừng sững nhấp nhô đầy kiêu ngạo.

Lục Hiểu Dư nhìn thấy thứ vật thể khủng bố kia của hắn, cổ họng cô trong phút chốc liền truyền đến một cơn tê buốt đến quái lạ. Đã không ít lần cô cùng hắn giao hoan với nhau rồi, nhưng mà sự to lớn này của hắn vẫn luôn làm cho cô không thể nào thích ứng nổi được.

“Lần này anh làm nhẹ nhàng thôi nhé, có được không?” Cô đỏ mặt hỏi hắn, cô còn rụt rè cong hai chân mình lại nữa: “Mấy lần trước anh đều làm rất mạnh bạo… Tôi đau lắm…”

Nghe được lời thỉnh cầu đầy đáng thương của cô, sắc mặt người đàn ông liền trở nên vui vẻ như hoa nở rộ vậy. Hắn vui vẻ ngồi xuống giường.

“Em lại đây ngồi đi, lần chơi này anh sẽ để cho em được toàn quyền quyết định hết tất cả mọi thứ. Dù là nhanh hay chậm, mạnh mẽ hay là yếu ớt thì cũng đều tùy thuộc vào em phân phó cả.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ cưng chiều.

Cô khó hiểu nhìn hắn: “Ý của anh là gì vậy?”

“Còn là gì được nữa cơ chứ? Em đến mà chơi anh đi chứ còn gì nữa, em cứ việc chơi chết anh cũng được.” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

Tống Ngụy thấy sắc mặt cô biến đổi liên tục, hắn không kiềm được mà bật cười thành tiếng. Hắn kéo cô nằm dậy, rồi lại kiên nhẫn chỉ dẫn cho cô một cách tận tình:

“Đêm nay hãy để cho em được chủ động một lần nhé, anh hứa là sẽ không làm bất cứ điều gì quá phận đâu.”

“Anh chắc chắn chứ?” Cô hỏi lại để xác nhận.

“Em cứ yên tâm đi. Anh là nam tử hán đại trượng phu mà.” Hắn khẳng định chắc nịch.

Lục Hiểu Dư chủ động chồm người tới gần người đàn ông hơn, cô trực tiếp đem môi mình dán chặt lên môi hắn. Phải nói rằng đây chính là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn một cách tự nguyện như vậy, nụ hôn xuất phát từ tận đáy lòng của cô, hoàn toàn không hề có một chút dụng tâm nào cả.

Môi lưỡi của hai người điên cuồng quấn quýt lấy nhau không rời, tạo nên vài ba tiếng mút lưỡi đầy ám muội trong căn phòng. Nhiệt độ trong căn phòng dường như cũng tăng nhanh lên trong phút chốc, không còn lại chút cảm giác buốt lạnh nào của tiết trời giữa mùa thu giá rét nữa.

Lục Hiểu Dư bắt chước lại cách dẫn dắt đầy thành thạo của hắn trước đây, bàn tay nhỏ bé của cô khẽ khàng di chuyển dần xuống phía dưới, rồi lại chạm vào nơi đầu ngực rắn chắc của hắn.

Như có một dòng tĩnh điện vừa chạy ngang qua người vậy, cơ ngực của người đàn ông chợt giật nảy lên một cách bất ngờ. Hắn không hề nghĩ rằng sự động chạm đầy chủ động này của cô lại có thể mang đến cho hắn một cảm giác khó lường đến như vậy.

Hơi thở của nam nhân ngày một trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, lúc thì nặng nề khó nhọc, lúc thì lại dồn dập gấp gáp, tất cả đều biểu thị cho sự sung sướng và khoái cảm đang dâng trào mãnh liệt trong người hắn.
Tống Nguỵ vịn tay lên eo cô, cố trấn tĩnh bản thân không được phóng túng làm càng. Lần đầu tiên cô chủ động “chơi” hắn, dù có thèm khát đến mấy cũng ráng mà nhẫn nhịn.

Nhưng mà mẹ nó, điên chết mất!

Lục Hiểu Dư rời khỏi môi hắn, bắt chước từng cử chỉ hành động của hắn khi ấy, từng cái hôn hờ hững chạy dọc từ cằm xuống cổ. Không hề giống với cô, da thịt hắn mát lạnh, mùi hổ phách thuần túy phảng phất nhè nhẹ bên cánh mũi.

Cô há miệng cắn nhẹ lên xương quai xanh, bên tai lại nghe được tiếng “ưm” nhẹ đầy nam tính. Giống hệt như cơn nghiện, cứ thể cắn mút không ngừng.
Tống Nguỵ bị cô làm cho hồn siêu phách lạc , luôn miệng phải thở hắc để duy trì bình tĩnh. Cuối cùng cũng không thể chịu thêm được , hắn đưa tay nắm lấy nam căn, còn chưa kịp tuốt đã bị cô ngăn lại.”
“Định làm gì vậy?”
“Bây giờ tôi nứng cực, em không định để tôi xả ra à?”
“Anh nói anh cho tôi tùy quyền quyết định.”
Người đàn ông muốn dở khóc dở cười, bây giờ hắn bức rức muốn điên, cô lại không cho hắn xuất. Đây là muốn tra tấn hắn có đúng không?
“Dư Dư, tôi cho em tùy quyền quyết định, không phải để em ngăn cản tôi thẩm du.”
Lục Hiểu Dư híp mắt, nửa ngờ nửa vực: “Chỉ mới động vào ngực anh mấy cái, anh liền không chịu nổi muốn xuất rồi?”
“Anh bị yếu sinh lý sao?”
Người đàn ông nghe bị câu nói kia tát thẳng lòng tự trọng, nhất thời chấn động cả kinh. Hắn cũng một thời oai phong lẫm liệt, bây giờ lại bị cô coi là đồ yếu sinh lý?
Tống Ngụy mặt mày đen kịt, trầm giọng: “Em chê tôi yếu sinh lý?”
“Nếu không thì là gì? Chưa đầy ba phút đã muốn bắn?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận