Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sắc mặt hắn càng lúc càng sa sầm, nhăn nhúm lại đầy khó coi. Cái gì mà chưa đầy ba phút đã bắn?

“Dám cá cược với tôi không?” Hắn hỏi, giọng đầy thách thức.

Cô nhíu mày: “Cược cái gì?”

“Cho em mười phút, nếu tôi xuất ra liền tha cho em lần này. Nếu quá mười phút thì đêm nay em mất ngủ.”

Lục Hiểu Dư khựng lại. Vốn dĩ đêm nay cô đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc hoan ái này, nhưng nếu hắn đã mở lời thách thức, thôi thì cũng thuận theo ý hắn. Cô cũng muốn xem thử, bản lĩnh chịu đựng của hắn tới đâu.

“Được, thành giao.”

Dứt lời, cô cúi đầu, đầu lưỡi mềm mại chạm vào vòm ngực rắn chắc, bắt đầu hé miệng ngậm lấy phần nhũ hoa sậm màu mời gọi.

Cô không có nhiều kinh nghiệm giường chiếu, ngoài mấy chiêu trò học lỏm được từ hắn, cũng chẳng biết làm gì hơn. Hắn từng liếm láp cô thế nào, bây giờ cô trả bài lại hắn y hệt như vậy.

Người đàn ông chống tay lên thành giường, ngửa đầu ra sau cảm nhận cơn khoái lạc đang dâng trào. Đầu lưỡi cô đi từng đường nét rõ ràng trên da thịt hắn, lại cộng thêm từng cái khẩy tay đầy ma mị khiêu khích. Tống Ngụy thật tâm không thể chịu đựng nổi nữa, cảm giác sung sướng này quả thực quá mức tưởng tượng rồi.

“Dư Dư à… đừng có vọc vò mãi một chỗ như vậy. Động… động thêm ở đây nữa này…” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt xuống phía dưới, nơi niềm kiêu hãnh của hắn đang run rẩy từng hồi vì kích thích. Giọng hắn khàn đặc: “Đứa trẻ này cũng cần em yêu thương một chút chứ…”

Lục Hiểu Dư tay nắm lấy vật nam tính nóng hổi, miệng vẫn tiếp tục hành sự đầy khiêu khích. Đến khi lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, cô mới chịu buông tha đầu ngực đã căng cứng vì bị trêu chọc.

Nhìn vào gương mặt nhuốm đầy màu sắc dục của hắn, môi mỏng cô không khỏi cong lên đầy đắc ý: “Thèm khát lắm rồi đúng không? Muốn bắn ra rồi phải không?”

“Em đừng có khinh thường tôi, sức chịu đựng của ông đây… Ức… Khốn kiếp!”

Nửa thân dưới hắn giật mạnh lên một cái, cái tuốt tay vừa rồi của cô như muốn đoạt đi nửa cái mạng của hắn. Tống Ngụy siết chặt lấy tấm ga giường, hổn hển thở từng hơi nặng nhọc. Vốn dĩ bản tính con người hắn không hề ham muốn tình dục, thứ dục vọng đối với hắn mà nói, chẳng khác nào cọng rơm ngọn cỏ ven đường.

Có điều khi ở trước mặt cô, hắn lại hệt như cá gặp nước, cứ không ngừng nổi lên cơn ham muốn mãnh liệt.

Lục Hiểu Dư đều đặn vuốt ve lấy vật nam tính, thứ gậy thịt to tướng trong tay cô ngày một bành trướng, sưng to hơn. Cô đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, tại sao trên đời lại có thể sản sinh ra một thứ quái dị đến thế này.

“Mỗi ngày đều phải mang vác cái thứ tồng ngồng này trên người, anh không cảm thấy mệt mỏi hay sao?” Cô thuận miệng hỏi.

“Dị bẩm trời cho không phải ai cũng may mắn có được. Quả quýt hai múi độc nhất vô nhị này, đố em tìm ra được trái thứ hai đấy.” Hắn cầm lấy tay cô, tiếp tục hướng dẫn hành sự: “Tuốt thêm mấy cái nữa đi, đừng quá nhanh cũng đừng quá chậm.”

Mi mày cô giật giật liên hồi. Hắn coi cô là cái máy tự thẩm di động của hắn chắc?

Cô siết chặt lấy vật nam tính, đột nhiên tuốt mạnh một cái cho bõ ghét. Nào ngờ đối phương lại phản ứng quá mức kịch liệt, làm cô nhất thời trở nên lúng túng, không biết phải làm sao:

“Anh… có làm anh đau không? Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi mạnh tay… Ách!!!” Cô kêu lên một tiếng thất thanh.

Tống Ngụy bất ngờ vật ngã cô xuống giường, sắc mặt hắn bây giờ không khác gì một con thú dữ đang tức giận, hung tợn trấn lột chiếc quần mỏng manh của cô ra.

Lục Hiểu Dư nhất thời kích động, lắp ba lắp bắp nhìn hắn: “Còn… còn chưa hết mười phút mà…”

“Khốn kiếp! Ông đây bị em chơi cho muốn thân tàn ma dại rồi, bây giờ mà không vào trong, sợ rằng sẽ lăn đùng ra chết mất.”

“Tôi không muốn chết đi làm ma lại phải vác theo cái thứ lòng thòng này đi dọa người khác.” Hắn nắm chặt lấy hai chân cô, gằn giọng ra lệnh: “Nằm yên để tôi đâm vào.”

“Khoan, khoan đã! Từ từ, anh từ từ nghe tôi nói… A!!!” Lồng ngực cô ưỡn lên cao, cơ hồ không thể chịu đựng nổi sự căng tức đang xâm chiếm phía dưới. Hai mắt cô đỏ ửng vì đau đớn, còn chưa kịp định thần lại đã cảm nhận được từng hồi chuyển động mạnh mẽ của người đàn ông kia.

Cái gì mà để em tùy quyền quyết định chứ? Cái gì mà giao kèo mười phút cơ chứ?

Bà mẹ nó! Cô đúng là ngu ngốc mới đi tin lời hắn!

Tống Ngụy điên cuồng ra vào nơi mật đạo ẩm ướt, đây mới chính là loại cảm giác mà hắn khao khát bấy lâu nay. Vừa rồi chỉ toàn là thống khổ giày vò, như muốn đày đọa chết thằng nhỏ tội nghiệp của hắn.

Chát!

Người đàn ông khựng lại động tác, cái tát tai vang dội làm tâm trạng hắn tức khắc biến đổi. Hắn nhíu mày nhìn người con gái dưới thân: “Lục Hiểu Dư, em dám đánh tôi?”

“Thứ nghiệt chủng nhà anh, không đánh thì thật phí phạm!” Cô tức giận đáp trả, muốn dùng chân đạp hắn ra nhưng bất thành. Chỉ có thể tức tưởi chửi mắng không ngừng: “Đồ chó chết! Miệng thì luôn miệng kêu để tôi tùy quyền quyết định… Mẹ nó! Cái chân giữa của anh xem có giống loài súc sinh không cơ chứ?”

Lời trách mắng của cô như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lý trí đang mê muội của hắn. Tống Ngụy nhận thức được bản thân mình vừa rồi đã quá phận, vội vàng đỡ cô nằm dậy. Nào có ngờ được tư thế ám muội này lại càng làm cho hắn đâm sâu hơn vào bên trong cô. Hắn cuống cuồng lên tiếng dỗ ngọt:

“Dư Dư ngoan, là lỗi của tôi, là tôi súc sinh, là tôi cầm thú. Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà…” Hắn nâng bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ lên, khẽ khàng hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Tay em có đau không?”

“Định chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi sao?” Cô hỏi, giọng điệu vẫn còn chút hờn dỗi.

“Buộc được em cả đời này, cho dù có phải khóc lóc van xin đi chăng nữa, tôi cũng không ngại thử.” Hắn đáp, giọng điệu chắc nịch.

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, câu mắng chửi nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nào thốt ra được nữa: “Anh sống mà không có chút liêm sỉ nào à?”

“Liêm sỉ thì tôi có đấy, nhưng không dùng với em.” Hắn đáp tỉnh bơ.

“… Đồ mặt dày!” Cô lẩm bẩm.

“Không có việc gì khó, chỉ sợ mặt không dày.” Hắn nhếch mép cười đầy ẩn ý.

Bình luận (0)

Để lại bình luận