Chương 74

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 74

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lục Hiểu Dư còn chưa kịp hiểu rõ hắn vì sao lại lao nhanh về phía mình như vậy, chỉ đến khi bị người đàn ông kia ôm chặt vào lòng, một tiếng “RẦM” lớn vang lên khiến những người xung quanh không khỏi kinh hãi thảng thốt.

Cô lồm cồm ngồi dậy, cảm giác trời đất như đang rung chuyển dữ dội. Đến khi cơn choáng váng dần tan đi, cô mới chết sững người khi nhìn thấy người kia đang nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi.

“…” Lục Hiểu Dư bò từng bước chậm chạp về phía hắn, màu máu tươi chói mắt khiến cô bất giác nhớ lại vũng máu của chính mình hai năm về trước.

Vết sẹo nơi bụng dưới truyền đến một cơn đau xé da xé thịt, bàn tay cô run rẩy chạm vào thân thể đang dần lạnh đi của hắn.

“Này… Tống Ngụy… anh mau tỉnh dậy đi mà…” Giọng cô lạc đi vì sợ hãi.

Người đàn ông đang chìm trong cơn đau đớn dữ dội, nghe được giọng nói quen thuộc liền gắng gượng mở mắt ra nhìn. Nhìn thấy gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, hắn chầm chậm đưa bàn tay còn lành lặn nắm lấy tay cô, cố gắng trấn an:

“Ngoan, đừng khóc… Không sao đâu… Tôi không sao…”

Lục Hiểu Dư hai tay run lẩy bẩy không ngừng, một tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, tay còn lại run rẩy vịn vào vết thương đang không ngừng rỉ máu sau vai hắn. Cô bất lực nhìn những người xung quanh đang đứng xem, giọng nói khản đặc vì sợ hãi:

“Cứu thương… Làm ơn gọi xe cứu thương giúp tôi với…” Nếu còn chần chừ thêm một giây phút nào nữa, hắn… hắn sẽ chết mất!

Tiếng còi xe cứu thương inh ỏi vang vọng suốt một đoạn đường dài. Lục Hiểu Dư ngồi bên trong xe cấp cứu, nhìn người đàn ông dù đang trong cơn hôn mê bất tỉnh cũng quyết không chịu buông tay mình ra. Vẫn khư khư giữ chặt lấy bàn tay cô.

Hốc mắt cô đỏ hoe càng thêm đỏ, chỉ hận bản thân mình khi ấy lại thèm thuồng vô cớ. Nếu không phải vì cái xiên kẹo hồ lô chết tiệt đó, thì hắn đã không ra nông nỗi này.

Cô bất lực đưa tay lên che mắt, cố gắng ngăn cản dòng nước mắt nóng hổi đang chực trào ra. Nhưng cố gắng đến mấy cũng không thể nào ngăn được. Gánh nặng hơn hai năm qua vừa mới được buông bỏ đi đôi chút, vậy mà giờ đây lại gặp phải tình cảnh nghiệt ngã này.

Lồng ngực cô như bị ai đó bóp nghẹt lại, khó chịu vô cùng!

Lục Hiểu Dư ngồi thất thần trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm không yên, liên tục nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt bên trong. Đã hơn nửa giờ đồng hồ hắn nằm yên bất động ở trong đó rồi, mà cô vẫn chưa hề hay biết được một chút tin tức nào. Hắn sẽ không sao chứ?

“Cô Lục!” Hạ Đồng vội vã chạy đến, thấy cô đang ngồi thất thần trước cửa phòng cấp cứu. Anh cũng không giấu nổi vẻ lo lắng trên gương mặt: “Ngài ấy… thế nào rồi ạ?”

“… Tôi không biết nữa…” Cô lắc đầu, cổ họng nghẹn lại vì xúc động, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì cả… Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa…”

Thấy gương mặt cô trắng bệch vì sợ hãi, anh cũng không nỡ lòng nào hỏi thêm điều gì nữa. Chỉ có thể nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu ạ, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Cô Lục đừng quá lo lắng!”

“Nó vì chuyện gì mà ra nông nỗi này?” Một giọng nói lạ lẫm vang lên.

Nghe thấy âm giọng xa lạ, Lục Hiểu Dư lúc này mới phát giác ra ngoài Hạ Đồng ra còn có thêm một người phụ nữ nữa đang đứng ở đây. Người phụ nữ này phong thái đỉnh đạc, khí chất cao sang, vẻ đẹp diễm lệ nhưng lại ẩn chứa nét bí hiểm vô cùng.

Cô bất giác nhìn sang Hạ Đồng, ánh mắt như muốn hỏi rõ danh tính của người phụ nữ kia. Anh cũng rất nhanh nhạy hiểu ý, liền phối hợp trả lời:

“Cô Lục, đây là Tống phu nhân – mẹ của Tống tổng ạ.”

Tống phu nhân từ tốn tháo chiếc kính râm đắt tiền xuống, đôi mắt sắc sảo giương lên nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt mình. Ngoại trừ bốn chữ “quốc sắc thiên hương” ra, bà thật sự không tìm được từ nào khác có thể diễn tả được thứ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này. Chả trách sao thằng con trai quý tử của bà lại mê mẩn đến mức điên đảo như vậy, đến bà là phụ nữ còn cảm thấy mê mẩn nữa huống hồ gì là đàn ông.

“Sao hả? Con trai tôi vì chuyện gì mà phải nhập viện cấp cứu thế này?” Giọng bà lạnh lùng chất vấn.

Lục Hiểu Dư mím chặt môi, hồi lâu sau mới dám cúi đầu lí nhí xin lỗi: “Cháu xin lỗi phu nhân ạ. Tống Ngụy là vì cứu cháu nên mới ra nông nỗi này, cháu… cháu thật sự xin lỗi…”

“Xin lỗi thì có ích gì chứ? Có làm cho nó khỏe mạnh bước ra khỏi phòng cấp cứu này được không?” Tống phu nhân nhíu mày, lạnh giọng nhìn thẳng vào cô gái đang đứng cúi đầu trước mặt: “Con trai tôi vì cô mà bị thương nặng, sống chết còn chưa rõ ràng. Cô Lục, cô nói xem bây giờ tôi nên làm gì với cô đây?”

“Phu nhân, cháu…” Cô lắp bắp, không biết phải nói gì.

“Cưới nó đi. Ngày mai đi đăng ký giấy kết hôn, hoặc là đi luôn bây giờ cũng được.” Giọng bà dứt khoát không cho phép từ chối.

“Vâng, cháu biết rồi…” Lục Hiểu Dư cứng người lại, chữ “ạ” còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng đã đực mặt ra nhìn người phụ nữ kia. Cô cẩn trọng hỏi lại lần nữa: “Tống phu nhân… vừa mới nói gì vậy ạ?”

“Cưới nó đi.” Bà lặp lại, giọng điệu kiên quyết.

“Dạ?” Cưới sao? Trong tình cảnh éo le này, từ “cưới” liệu rằng có còn phù hợp nữa hay không?

Tống phu nhân nhíu mày, thái độ tỏ rõ sự không hài lòng ra mặt: “Còn dạ cái gì nữa? Không định chịu trách nhiệm với nó hay sao?”

“Muốn con trai tôi sống thì làm người độc thân cô độc, chết đi làm ma cũng không được siêu thoát vì ế vợ à?” Giọng bà có chút gay gắt.

“Không phải là cháu không muốn chịu trách nhiệm ạ. Nhưng mà chuyện cưới xin… là sao ạ?” Cô thật sự không thể hiểu nổi. Hắn còn đang nằm trong cơn nguy kịch thập tử nhất sinh, vậy mà mẹ hắn không những không hề tỏ ra quan tâm lo lắng, ngược lại còn ra sức thúc giục cô chuyện cưới hỏi.

Việc kết hôn… quan trọng đến thế sao?

Tống phu nhân dần mất hết kiên nhẫn, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo khó coi: “Cô Lục, bây giờ cô có chịu cưới hay không?”

“Phu nhân, con trai bác đang thập tử nhất sinh nằm trong kia, lẽ nào bác không hề quan tâm đến chuyện anh ấy sống chết ra sao hay sao ạ?” Cô hỏi, giọng điệu có chút khó tin.

“Sống chết có số trời định đoạt cả rồi, nếu số nó đã tận thì cho dù có gào khóc đến mấy cũng không thể nào thay đổi được kết quả. Nhưng tôi tuyệt đối không thể nào một bước mà mất đi cả hai được.” Tống phu nhân siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, ánh mắt ảm đạm nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt: “Cô Lục, con trai tôi cần có vợ, và Tống gia chúng tôi cũng cần phải có con dâu.”

Lục Hiểu Dư im lặng không nói gì, căn bản là vì cô không biết phải nói gì cho thỏa đáng trong tình huống này nữa. Cô không thể nào ngờ được ở trong hoàn cảnh éo le như thế này, lại có người có thể giữ được lý trí đến như vậy.

“Tống phu nhân cứ yên tâm ạ, Lục Hiểu Dư cháu sớm đã là người của anh ấy rồi. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cháu cũng quyết một lòng không bao giờ thay đổi.” Cô nói, giọng điệu chắc nịch.

Bình luận (0)

Để lại bình luận