Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau khi vượt qua được cơn nguy kịch, Tống Ngụy được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt. Lục Hiểu Dư vì người ngợm dính đầy bụi bẩn và máu nên đã tranh thủ về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay trở lại bệnh viện. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tống phu nhân và Hạ Đồng, ngoài ra thi thoảng có y tá đến để kiểm tra tình hình sức khỏe của hắn.

“Hạ Đồng, bộ hồ sơ tôi dặn cậu chuẩn bị, đã xong hết cả chưa?” Tống phu nhân hỏi, giọng điệu bình thản.

“Dạ thưa phu nhân, đã xong hết rồi ạ!” Anh kính cẩn đáp.

Bà khẽ gật đầu, thong thả nâng ly trà nóng trong tay lên nhấp nhẹ một ngụm: “Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì cậu cứ về nhà trước đi. Tôi ở lại đây thêm một lát nữa rồi cũng sẽ về sau.”

“Vâng ạ!” Anh đáp rồi lặng lẽ rời đi.

Trong nháy mắt, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Tống phu nhân. Lúc này, bà mới dám buông thả hết mọi cảm xúc đang dồn nén trong lòng. Trên gương mặt điềm đạm thường ngày giờ đây lộ rõ vài tia lo lắng không yên. Nếu không phải vì cuộc gọi báo cáo tình hình khẩn cấp từ phía bệnh viện lúc nãy, thì chắc chắn giờ này bà cũng không thể nào giữ được bình tĩnh đến như vậy. Đứa con trai mà bà đã dốc hết lòng dạ sinh thành dưỡng dục, làm sao mà bà có thể không lo lắng cho được chứ?

“Hiếm khi nào lại thấy Tống phu nhân trầm tư đến vậy. Sao thế? Lại định bày mưu tính kế gì nữa à?” Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên.

Thấy thằng con trai quý tử của mình đang nheo mắt nhìn mình đầy vẻ khinh khỉnh, Tống phu nhân vừa mới lo âu tức khắc đã vội vàng trở mặt. Bà khoanh tay trước ngực ngồi thẳng dậy, giọng điệu không chút mặn mà gì lên tiếng đáp trả:

“Sao cái cổ của con không bị chậu hoa đó đập cho gãy luôn đi nhỉ? À không, phải là đập gãy cái miệng đầy dao găm này của con mới đúng chứ.” Bà lẩm bẩm trong miệng. Khốn kiếp! Mới vừa tỉnh dậy đã giở thói cà chớn!

Tống Ngụy nhẹ nhàng điều chỉnh lại giường nằm, vết thương nơi bả vai đau nhức nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hắn biết thừa nếu như hắn mở miệng than đau một tiếng thôi, thì người mẹ không khác gì đứa trẻ con nít này của hắn chắc chắn sẽ òa khóc nức nở cho mà xem.

Mà hắn thì lại không hề muốn bà phải khóc lóc ầm ĩ lên như vậy. Dỗ dành không nổi, lại còn rất phiền phức nữa!

“Ừm… Cô ấy… không đến thăm con à?” Hắn dè dặt hỏi, giọng điệu có chút mong chờ.

“AI CƠ?” Bà vờ vịt hỏi lại.

Mi tâm hắn khẽ nhíu lại: “Biết thừa rồi còn cố tình hỏi?”

“Không biết.” Tống phu nhân ngồi xuống mép giường, giọng điệu không mặn không nhạt: “Không có ai tên là cô ấy cả.”

“…” Lại bắt đầu giở thói hờn dỗi trẻ con rồi sao?

“Lục Hiểu Dư, cô ấy có đến đây không?” Hắn hỏi thẳng, không còn kiên nhẫn vòng vo nữa.

“Về rồi.” Bà lạnh lùng đáp: “Mày bất tỉnh nằm như chết thế kia, ai mà đợi nổi mày chứ?”

Người đàn ông càng lúc càng cảm thấy không hài lòng, hắn hạch họe nhìn thẳng vào mẹ mình: “Tống phu nhân hết muốn có con dâu rồi hay sao?”

“Mẹ mày cần mày phải ra tay giúp đỡ lắm hay sao cơ chứ?” Bà hỏi vặn lại.

Dứt lời, bà ném chiếc điện thoại về phía hắn. Khóe môi khinh khỉnh nhướng lên: “Nghe thử đi.”

Tống Ngụy nhíu mày khó hiểu, dẫu vậy vẫn răm rắp nghe theo lời mẹ. Đoạn ghi âm nhanh chóng được phát lên, từng câu từng chữ trong đó đều khiến cho bạc môi hắn kéo dài đến tận mang tai vì sung sướng.

Hắn không quên buông lời cảm thán khen ngợi mẹ mình: “Đúng là Tống phu nhân có khác, đại công cáo thành rồi.”

“Chứ ai lại giống như mày cơ chứ? Tán tỉnh người ta đến muốn mòn cả dép mà vẫn không xong việc, chả trách sao lại độc thân đến tận từng này tuổi.” Bà nói, giọng điệu đầy vẻ chê bai.

Bà ngao ngán thở dài một hơi: “Người ta nói con hơn cha là nhà có phúc, còn mày thì lại kém xa ba mày đến như vậy. Haizz, chả trách được… đúng là gia môn bất hạnh mà!”

“Mẹ cứ nhai đi nhai lại câu này mãi không thấy chán hay sao?” Hắn hỏi, giọng có chút bất mãn.

“Nếu như mẹ mày mà thấy chán thì mày nghĩ bây giờ mày đã cưới được vợ rồi chắc?” Tống phu nhân đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo tươm tất rồi ảm đạm nhìn hắn: “Con liệu mà đi làm thủ tục công chứng tài sản trước hôn nhân đi, kết hôn xong xuôi thì liền làm thủ tục sang tên hết cho con bé Hiểu Dư.”

Mi tâm Tống Ngụy khẽ đanh lại, một chữ hắn cũng không nghe lọt lỗ tai: “Tài sản của con thì con tự biết lo liệu, con có mượn bà Tống đây chỉ điểm giùm đâu?”

Tống phu nhân nhíu mày, tỏ rõ thái độ ghét bỏ ra mặt: “Mày định làm trái lại nội quy của gia tộc hay sao?”

“Ai nói là con làm trái chứ? Con chỉ nói là không mượn mẹ chỉ điểm mà thôi.” Hắn lạnh giọng nói thêm: “Tài sản của con sớm đã đi công chứng hết cả rồi, chỉ còn chờ đến ngày cô ấy chịu gả cho con nữa thôi. Cả người lẫn tiền của con đều sẽ dâng hết cho cô ấy.”

Buổi tối, Lục Hiểu Dư sau khi tắm rửa sạch sẽ liền chạy một mạch đến bệnh viện. Trên đường đi, cô chỉ kịp cầm theo ít mẩu bánh quy vụn để ăn tạm cho đỡ đói. Hắn vì đỡ chậu hoa rơi trúng người cô mà bị gãy xương bả vai, cũng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thì nửa đời về sau này cô có sống cũng không thể nào đền hết tội lỗi được.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng bệnh, người đàn ông đó vẫn đang nằm yên bất động trên giường, hai mắt vẫn nhắm chặt không hề thay đổi. Lục Hiểu Dư thở dài một tiếng não nề, cẩn trọng đóng cửa phòng lại.

Nhìn người đàn ông với thần sắc nhợt nhạt, xanh xao, lồng ngực cô lại đau nhói lên như có dao găm vào.

“… Tống Ngụy, tôi xin lỗi…” Giọng cô nghẹn ngào.

“Anh có đau lắm không?”

“Đợi đến ngày anh tỉnh lại… chúng ta vẫn sẽ hòa thuận với nhau như trước nhé?”

“…”

“Về sau… tôi sẽ không mắng anh nữa đâu.”

Người đàn ông đang nằm trên giường nghe thấy cô luyên thuyên không ngừng nghỉ, bạc môi hắn cứ không tự chủ được mà cong lên thành một nụ cười. Cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mà lên tiếng trêu chọc:

“Không cần phải ngoan hiền đến thế đâu, nghe em mắng mới thấy vui tai hơn.”

Lục Hiểu Dư tròn xoe mắt vì kinh ngạc, bất ngờ nhìn người kia: “Anh tỉnh lại rồi sao?”

“Nghe được câu em hứa sẽ không mắng anh nữa, cho dù có chết đi rồi thì anh cũng phải đội mồ sống dậy.” Hắn đáp tỉnh bơ.

“…” Người đàn ông này, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào đàng hoàng đứng đắn được hay sao?

Tống Ngụy vươn người ngồi dậy, chẳng may lại động đến vết thương ở vai. Mi tâm hắn thoáng nhíu lại vì đau, hắn mè nheo nhìn cô gái nhỏ:

“Dư Dư, vai anh đau quá…”

Lục Hiểu Dư vội vàng chạy lại đỡ hắn dậy, không quên lên tiếng cằn nhằn: “Khi không lại ngồi bật dậy làm gì cơ chứ?”

“Có chút chuyện quan trọng muốn bàn bạc với em.” Hắn nói, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.

Cô hỏi lại: “Quan trọng lắm hay sao? Không thể nằm yên mà nói được à?”

“Ừ, không thể nằm yên mà nói được.” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, tình ý trong đáy mắt lộ rõ không chút che giấu: “Xuất viện rồi mình kết hôn với nhau nhé?”

“…”

Lồng ngực cô đập mạnh liên hồi. Không thể ngờ được một câu nói nhẹ nhàng tựa như lông hồng lại có thể làm cho trái tim cô đập dồn dập đến như vậy. Kết hôn sao? Chuyện này… cả đời cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Bình luận (0)

Để lại bình luận