Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tống Ngụy ngồi xuống thành bồn cầu, vật nam tính vẫn còn đang cắm sâu ở bên trong cô chưa hề rút ra. Có điều hắn không hề vội vàng di chuyển ngay lập tức, hắn đợi cho cô nghỉ ngơi lấy sức đôi chút rồi mới bắt đầu động thân trở lại.

“Chúng ta không được xào couple với nhau nữa, em cũng không được phép hôn môi bất cứ tên đàn ông nào khác ngoài anh ra đâu đấy. Đến cả ôm cũng không được phép.” Hắn ra lệnh, giọng điệu đầy bá đạo.

Lục Hiểu Dư gục đầu mệt mỏi lên bờ ngực rắn chắc của hắn, lúc này mới có sức để phản ứng lại lời nói của hắn. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng: “Ngài Tống thật biết nói đùa đấy nhỉ. Đây là nghề nghiệp của tôi, vậy mà anh lại không cho phép tôi động chạm vào bạn diễn của mình, thế thì anh có khác nào đang muốn tôi phải nghỉ hưu sớm hay sao?”

“Nghỉ hưu sớm được thì càng tốt chứ sao. Về nhà anh sẽ nuôi em.” Hắn đáp tỉnh bơ.

“Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể nghỉ hưu được, tiền tôi vẫn còn chưa kiếm đủ mà.” Cô nói, giọng có chút bất lực.

Mi tâm người đàn ông khẽ đanh lại, trên gương mặt hắn lộ rõ thái độ không hài lòng ra mặt. Cái gì mà tiền cô vẫn còn chưa kiếm đủ cơ chứ? Cô đang chê bai Tống Ngụy hắn nghèo nàn đến mức không thể nuôi nổi vợ con hay sao?

“Dư Dư, trông tôi… không giống như một người có tiền lắm hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút tự ái.

“…”

“Hay là số tiền tôi cho em vẫn còn chưa đủ?” Hắn hỏi tiếp.

“…”

Hắn đang nói cái quái gì vậy cơ chứ?

“Hay là để tôi đưa hết thẻ ngân hàng của mình cho em nhé? Em cứ việc tiêu xài một cách thoải mái, không cần phải câu nệ đến giá cả làm gì cả. Cứ yên tâm đi, số tiền này em có tiêu xài đến 10 đời cũng chưa chắc đã hết được đâu, nên không cần phải sợ bị gián đoạn lúc đang quẹt thẻ đâu.” Hắn nói một hơi dài, giọng điệu đầy vẻ tự tin.

Lục Hiểu Dư cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được nữa, cô đành phải lên tiếng ngắt lời hắn: “Anh đang nói cái gì vậy hả?”

“Việc tiền bạc thì một mình anh kiếm là đủ rồi, em không cần phải cực khổ bươn chải ở bên ngoài như vậy làm gì cả. Dù sao thì số tiền mà em kiếm được, cho dù có cả đời đi chăng nữa cũng không thể nào bằng được một cái phẩy tay của anh đâu.” Hắn nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

“…”

Người đàn ông này… rốt cuộc là đang muốn an ủi cô hay là đang cố tình đá xéo cô vậy cơ chứ?

Tống Ngụy bắt đầu mò mẫm quả đào căng mọng của cô, rồi lại từ từ dịch chuyển bàn tay xuống phía trước. Hạch huyệt dưới sự tác động của những ngón tay thuôn dài, dần dà trở nên nóng hổi và mềm tan ra.

Lục Hiểu Dư bị hắn không ngừng vọc vò trêu chọc, bản thân cô bất giác run lên bần bật không ngừng. Vừa rồi không chỉ có một mình hắn xuất tinh, mà chính cô cũng đã ra không biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ toàn thân cô trở nên mẫn cảm cùng cực, thật sự không thể nào cùng hắn tiếp tục làm tình được nữa.

“Anh đừng có sờ mó lung tung nữa… Em thật sự không thể chịu đựng nổi đâu… Với lại, em còn phải quay phim nữa…” Cô lí nhí cầu xin.

“Vậy nói cho anh nghe đi, em có yêu anh không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy mong chờ.

“… Anh lại nói nhăng nói cuội gì nữa rồi… a…” Cô khẽ rên lên một tiếng khi tiếp nhận cú thúc nhẹ nhàng từ hắn. Lục Hiểu Dư như thể đang bay bổng lên tận chín tầng mây xanh vậy. Cô chỉ đành phải nhu thuận làm theo ý của hắn mà thôi: “Y… Yêu…”

Hắn nhướng mày lên đầy hứng thú: “Yêu ai cơ chứ? Em mau nói liền mạch cho anh nghe xem nào.”

“Yêu anh…” Cô nói trong bất lực: “Anh đừng có mà nhấp nhô nữa có được không… Em thật sự không thể nào làm thêm được nữa đâu!”

Tống Ngụy cũng không nỡ lòng nào làm khó làm dễ cô thêm nữa, hắn nhẹ nhàng nhích người ra, rút hạ bộ của mình ra khỏi nơi tư mật ẩm ướt của cô. Một cơn rùng mình khoái lạc bất chợt dội tới người hắn, làm hắn không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.

Hắn với tay rút một đoạn giấy vệ sinh dài, cẩn thận giúp cô lau sạch sẽ vùng mật đạo còn đang vương vấn dịch ái ân. Nhìn thấy thứ dịch nhầy của chính mình đang chảy ra từ sâu bên trong cơ thể cô, đáy mắt người đàn ông lại ánh lên một ngọn lửa dục vọng đầy thỏa mãn.

Hắn lên tiếng nói bằng giọng điệu không mặn không nhạt: “Không biết là súng ống của ai mà lại nhiều đạn dược đến thế nhỉ. Mãnh liệt đến như vậy thì phải nhanh chóng cưới về nhà mới được.”

“Dư Dư, em thấy anh nói chí phải chứ?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.

Ăn nói không biết ngượng mồm là gì!

Sau khi được người đàn ông kia giúp đỡ chỉnh trang lại quần áo cho tươm tất, Lục Hiểu Dư cũng không có ý định nán lại đây thêm lâu nữa, cô liền đứng dậy rời khỏi cái nơi vừa diễn ra trận hoan ái mãnh liệt này. Nhưng chân cô vừa mới đi được có hai bước, đã lại vô lực run rẩy bần bật không đứng vững được nữa.

“Mới thục có mấy cái thôi mà, đã đến mức đi đứng không nổi rồi hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Dư Dư của anh sao mà lại yếu kém quá vậy cơ chứ?” Hắn nói thêm, giọng điệu càng thêm phần cợt nhả.

“…” Khốn kiếp! Hắn nói năng không biết ngượng mồm là gì hay sao!

Tống Ngụy biết thừa là mình đã chọc giận cô rồi, dẫu vậy hắn vẫn không thể nào quên được cái thói quen thích trêu ghẹo người khác của mình. Nó dường như đã ngấm sâu vào trong xương tủy của hắn mất rồi, hắn thật sự không thể nào buông bỏ được.

“Em mệt rồi thì để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé?” Hắn đề nghị, giọng điệu có phần dịu dàng hơn.

“Buổi chiều em còn có cảnh quay nữa… không thể nào về nhà được đâu.” Cô đáp, giọng có chút mệt mỏi.

Người đàn ông tỏ vẻ không vừa ý ra mặt, hắn vòng tay ra ôm chặt lấy cô từ phía đằng sau. Giọng điệu không mấy mặn mà gì: “Cô Lục à, người đàn ông này cũng cần được em thị tẩm đấy chứ.”

“Vừa rồi anh còn chơi chưa đủ hay sao?” Cô hỏi vặn lại, giọng có chút bất mãn.

“Việc phịch em đối với tôi mà nói thì chưa bao giờ là đủ cả.” Hắn đáp tỉnh bơ.

“…”

… Lẽ ra ngay từ đầu cô nên im lặng thì sẽ tốt hơn.

Quay trở lại phim trường, đối diện với những ánh mắt nửa nghi nửa ngờ của tất cả mọi người xung quanh, Lục Hiểu Dư cũng chỉ có thể gượng gạo cười trừ cho qua chuyện mà thôi.

Cô khẽ liếc mắt nhìn sang tên đàn ông đang ung dung tự đắc đứng bên cạnh, ngọn lửa giận trong lòng cô càng lúc càng trở nên sôi sục hơn. Mọi chuyện cũng đều là do một mình hắn gây ra mà thành cả thôi!

Tống Ngụy nhàn nhạt nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhưng rồi rất nhanh hắn lại thu hồi nụ cười đó lại. Hắn không hề rảnh rỗi để mà đi cười từ thiện với mấy thứ nữ nhân tầm thường kia đâu. Hắn quay sang nhìn vị đạo diễn đang đứng bên cạnh mình.

“Số cảnh hôn của cô Lục trong bộ phim này có nhiều không?” Hắn hỏi, giọng điệu lạnh lùng.

“Thưa Tống tổng, toàn bộ phim có hơn 30 phân đoạn hôn môi ạ.” Đạo diễn kính cẩn đáp.

“Đã đóng được bao nhiêu cảnh rồi?” Khốn kiếp? Hơn 30 cảnh hôn lận sao?

“Dạ thưa, đến nay đã hoàn thành được 14 phân đoạn rồi ạ.”

Sắc mặt người đàn ông tức khắc sa sầm lại, hai tay đang đút trong túi quần siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn lạnh lùng ra lệnh:

“Kể từ bây giờ trở về sau, không được phép cho cô ấy đóng thêm bất cứ cảnh hôn nào nữa. Cứ để cho người đóng thế làm thay là được.”

“Thưa Tống tổng, chuyện này e là có hơi không thỏa đáng cho lắm ạ… Từ trước đến nay chưa từng có diễn viên nào lại phải dùng đến người đóng thế để diễn cảnh hôn bao giờ cả…” Đạo diễn dè dặt lên tiếng phản đối.

“Trước đây không có, thì bây giờ sẽ có.” Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào người kia, từng lời từng chữ hắn thốt ra như muốn đem ông ta ra nhai tươi nuốt sống vào trong cuống họng của mình vậy: “Đạo diễn Phùng, bây giờ tôi cho vợ của ông cùng một tên nam nhân khác ôm hôn thắm thiết ngay trước mặt ông. Ông thử nói xem có cảm thấy thỏa đáng hay không?”

Sắc mặt đạo diễn Phùng tức khắc trở nên tái nhợt đi trông thấy, ông ta liền đoán ra được hắn đang có ý gì. Nhưng mà trên cõi đời này làm gì có cái chuyện diễn viên lại phải dùng đến người đóng thế cho cảnh hôn bao giờ cơ chứ?

Thấy người kia im lặng không có phản ứng gì, hắn lại nhàn nhạt nhíu mày lên tiếng hỏi tiếp: “Đạo diễn Phùng cảm thấy lời tôi nói không hề thỏa đáng chút nào sao?”

“Dạ thỏa đáng, thỏa đáng lắm ạ! Lời của ngài nói ra câu nào cũng đều rất thỏa đáng cả!” Ông ta vội vàng đáp lại không dám chậm trễ.

Buổi tối.

Bình luận (0)

Để lại bình luận