Chương 86

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 86

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khốn kiếp mẹ nó, sướng quá đi mất!

Sớm biết cô gái nhỏ này lại có tính chiếm hữu cao như vậy, thì hắn đã để cho cô ghen tuông nhanh hơn một chút rồi.

Người đàn ông cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ tốn đặt nó lên niềm kiêu hãnh đang cương cứng của mình. Giọng nói nóng bỏng đầy mời gọi: “Dư Dư, đứa trẻ này đang rất cần em yêu thương đấy.”

“Bây giờ dùng miệng vẫn chưa tốt lắm, nên là… tôi dùng tay tạm thời nhé?” Cô hỏi, giọng có chút ngượng ngùng.

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, sau khi nhận được cái gật đầu “ừm” đầy trìu mến từ anh, liền bổ nhào tới quấn quýt quanh nơi đầu lưỡi của hắn. Ngụy – đó chính là cái tên mà cô muốn gọi ở người đàn ông này.

Chết tiệt! Đến khi nào thì cô mới có thể kiếm đủ số tiền kia đây?

Nam căn trong lòng bàn tay cô dần dần chuyển sắc trở lại, không còn vẻ yếu ớt ban nãy nữa, khí thế hừng hực này của nó làm tan chảy cả lòng bàn tay cô. Lục Hiểu Dư hôn hắn, nụ hôn nồng cháy đến độ chỉ còn sót lại chút hơi thở vụn vặt yếu ớt. Người đàn ông đó cứ không ngừng nỉ non những lời yêu thương bên tai cô, hơi thở lẫn giọng nói của hắn đều thâm trầm và ấm áp, như thể đang dụ hoặc cô dấn thân sâu hơn vào chốn tà dục không lối thoát.

Nhìn thấy nam căn đang run rẩy từng hồi trong lòng bàn tay mình, cô không khỏi cất giọng hỏi nhỏ: “Tôi vuốt ve như vậy có làm anh cảm thấy khó chịu không?”

“Thoải mái thì có là gì cơ chứ? Khốn kiếp mẹ nó… Em đang làm anh sung sướng đến phát điên lên đây này…” Hắn gục đầu vào hõm vai cô, thô bạo cắn mút lấy làn da thịt mềm mại ở đó.

Người đàn ông luồn bàn tay vào bên trong áo cô, kiên nhẫn vọc vò đôi gò bồng mềm mại đang căng tròn lên. Hắn dùng sức mạnh tay xoa bóp chúng, đồng thời còn khẩy nhẹ vào đỉnh đầu nhũ hoa đang cương cứng. Một tiếng “ức” yêu kiều khẽ phát ra từ cổ họng cô, khiến cho phần hạ bộ của hắn càng thêm tê rần vì sung sướng.

Tống Ngụy cúi đầu xuống gặm nhấm đôi gò bồng của cô, không quên cắn nhẹ vào phần đầu ngực đang nhạy cảm. Lục Hiểu Dư bị hắn cắn đến mức ngây dại cả người, cô gục đầu xuống trách mắng hắn:

“Nếu… Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì… ưm…”

“Thì sao hả?” Hắn hỏi ngược lại, giọng khàn đặc vì ham muốn.

“Thì sẽ không làm được gì nữa đâu…” Bàn tay cô không thể nào tiếp tục vuốt ve nổi nữa, từng cái nhấp môi đầy khiêu khích của hắn làm cho thần trí cô trở nên rối loạn. Đến cả chút sức lực cuối cùng cũng không còn sót lại.

Người đàn ông tỏ ra dửng dưng, vẫn tiếp tục linh hoạt thưởng thức bầu ngực căng tròn của cô. Ừ thì đúng là không thể làm được gì nữa thật, bàn tay cô lúc này đã cứng khựng lại như trời trồng rồi.

“Không dùng tay được thì chúng ta dùng cái khác. Em còn có rất nhiều thứ khác để dùng kia mà?” Hắn nói, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Miệng… cũng không dùng được nữa đâu…” Cô đỏ mặt, nhìn tên nam nhân đang ngạo nghễ thưởng thức bầu ngực của mình: “Nó đau lắm… là vì của anh quá to… nên em vẫn chưa thể nào thích ứng được…”

“Vậy thì chúng ta dùng chỗ khác.” Hắn di chuyển bàn tay xuống phía dưới, nơi tư mật đang ẩn dật bên trong lớp quần lót mỏng manh.

Tống Ngụy luồn bàn tay vào bên trong quần lót của cô, hắn nhướng mày lên đầy thích thú khi bàn tay đã chạm vào được nơi cửa động ấm áp và ẩm ướt: “Chẳng phải là em còn có cái miệng dưới đầy yêu nghiệt này hay sao? So với tay hay là miệng trên, thì chỗ này còn ngon hơn gấp bội phần đấy.”

“…” Cô im lặng không nói gì. Cái tên đàn ông này, cái miệng của hắn… càng lúc lại càng trở nên hư hỏng quá rồi!

Lục Hiểu Dư tiếp tục cùng hắn trao đổi cái hôn thắm thiết, có điều lần này lại khác hẳn so với lần trước. Vì ở bên dưới lớp áo quần, ngón tay của hắn đã đút vào bên trong cô từ lúc nào không hay.

“Ưm…” Từng ngón tay của hắn chuyển động một cách linh hoạt, từ tận sâu bên trong nơi thâm sâu nhất, cô có thể cảm nhận được nó một cách rõ ràng.

Nhiệt lượng xung quanh cơ thể dần dần trở nên nóng bỏng hơn, tựa hồ như có thể thiêu đốt đi từng tấc da, từng tấc thịt trên người cô. Phần đầu ngực thì cứ không ngừng cảm thấy râm ran và ngứa ngáy, thi thoảng còn bị hắn cắn mạnh đến mức đau điếng cả tâm can. Nhưng tuyệt nhiên cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn cảm thấy lâng lâng một cách khó tả.

Có điều tần suất hắn chuyển động ở bên dưới ngày một nhanh hơn, kéo theo đó là những cơn tê dại lũ lượt ồ ạt kéo về. Chính vì không thể nào chịu đựng được nữa, toàn thân cô khẽ run lên như muốn biểu tình phản đối lại với đối phương. Rằng cô đang khao khát một thứ gì đó lớn lao hơn là mấy ngón tay thô thiển này của hắn.

“Đừng… Đừng dùng tay nữa… a… Chậm lại đi…” Giọng cô nỉ non đầy yếu ớt.

“Chẳng phải là đang làm cho em sung sướng sao? Nếu chậm lại thì làm sao còn thấy sướng được nữa?” Hắn hôn nhẹ lên mí mắt đang nhắm nghiền của cô, bàn tay còn lại thì đặt trọn lên bàn tay đang run rẩy của cô. Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Mau tuốt nữa đi chứ, cũng không thể nào chỉ để một mình em sung sướng được. Anh cũng muốn được sung sướng mà!”

Lục Hiểu Dư mím chặt môi lại, hai bàn tay bao bọc lấy nam căn của hắn rồi bắt đầu chuyển động lên xuống. Nhưng sự khuấy đảo điên cuồng này đối với cô mà nói là quá lớn, dù cô có cố gắng đến mấy cũng không thể nào theo kịp được nhịp điệu của hắn.

“Dư Dư, nhanh lên một chút đi chứ. Chậm chạp như vậy là đang muốn tra tấn anh hay sao?” Hắn thúc giục.

“… :” Còn hắn nhanh như vậy là đang muốn tra tấn cô hay sao hả?

Người đàn ông nhếch môi cười tự đắc, ấn mạnh ngón tay cái vào phần hạch huyệt non mềm đang sưng đỏ lên của cô. Tức khắc, một cơn khoái cảm mãnh liệt ồ ạt ập tới, Lục Hiểu Dư ưỡn người lên cao, toàn thân co quắp lại như thể đang phải chịu đựng một thứ gì đó rất khủng khiếp.

Hốc mắt cô đã giàn giụa nước mắt từ lúc nào không hay, cô muốn buông bỏ nam căn ra để ngăn cản người kia lại nhưng lại bất thành.

“Còn chưa đâu vào đâu cả mà đã muốn buông anh ra rồi sao? Em không định giúp anh à?” Giọng hắn có chút trách móc.

“Nhưng mà… ức… khó chịu quá đi mất… anh cứ liên tục ấn vào như vậy… thì tôi sẽ chết mất… a…” Cô gục đầu lên vai hắn, phần thân dưới cứ không nghe lời mà tự động chuyển động theo từng cái lắc tay điêu luyện của hắn.

Cuối cùng cô cũng không thể nào chịu đựng được nữa, đành phải bộc bạch ra mong muốn của bản thân: “Của anh… tôi muốn của anh… Không phải là tay… mà là cái đó của anh…”

Người đàn ông nhướng mày lên, nhìn bộ dạng khẩn trương đầy ham muốn của cô mà không khỏi cảm thấy thích thú: “Dư Dư, lời em vừa nói anh nghe không hiểu rõ lắm. ‘Cái đó’ là cái gì vậy hả?”

Lục Hiểu Dư như muốn bật khóc đến nơi rồi, rõ ràng là hắn biết thừa cô đang nói đến cái gì vậy mà lại còn giả vờ như không biết nữa chứ. Tên đàn ông thối tha này!

Phía dưới của cô càng ngày lại càng trở nên mẫn cảm hơn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được thứ gì đó giống như một dòng thác nguồn đang cuộn trào bên trong. Sắp sửa trào dâng ra ngoài đến nơi rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận