Chương 87

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 87

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Không được! Bỏ… a… bỏ tay ra ngay… Có cái gì đó lạ lắm… Tống Ngụy… xin anh đấy… hức… mau bỏ tay ra đi!!!” Toàn thân cô đột nhiên co giật mạnh mẽ, từ giữa hai chân chảy ra một dòng nước màu trắng tinh khiết. Không phải chỉ là mấy giọt nhỏ, mà là chảy ra rất nhiều… tung tóe ướt đẫm cả người hắn.

Còn có… một cơn đê mê mãnh liệt khiến cho thần trí cô trở nên tê dại…

Tống Ngụy từ tốn rút bàn tay ra khỏi nơi ẩm ướt, bắt lấy thân xác đang mềm nhũn của cô gái nhỏ. Nhìn gương mặt phơn phớt đỏ đầy yêu kiều của cô, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy loạn nhịp. Khốn kiếp mẹ nó! Cô mà cứ như thế này, thì làm sao hắn có thể dứt ra nổi đây?

“Dư Dư, đúng là không thể đùa được với em đâu. Em ra nhiều thật đấy!” Hắn trêu chọc, giọng điệu đầy vẻ tự mãn.

Lục Hiểu Dư đỏ mặt tía tai, nhìn cái cách hắn dâm đãng liếm mút từng ngón tay đang dính đầy mật dịch của cô, càng khiến cho tâm trí cô trở nên hỗn loạn hơn.

“Đừng liếm nữa…” Cô kéo tay hắn lại, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đó không phải là thứ sạch sẽ gì đâu…”

“Hửm? Mỹ vị của nhân gian mà em lại dám chê bẩn sao?” Người đàn ông nhướng mày lên, thản nhiên đưa ngón tay cô lên miệng mình mà mút lấy. Giọng nói khàn đặc đầy trìu mến: “Dư Dư, nói cho anh nghe xem, bây giờ em đang muốn thứ gì ở anh hả?”

Lồng ngực cô đập mạnh liên hồi, ánh mắt hắn mụ mị như đang muốn dẫn lối cô vào chốn hư vô mờ ảo. Giống như một vị thần vừa mới sa ngã xuống trần gian, đang dùng vẻ đẹp của mình để mê hoặc những người đi lạc lối.

Cô đưa bàn tay xuống đặt lên phần nam căn to tướng của hắn, rồi lại nhón người lên để nó kề sát vào phần mật đạo đang ẩm ướt của mình. Lời nói của cô lúc này như thể đang rót mật ngọt vào tai hắn: “Muốn anh… muốn cái dị vật trời ban này của anh…”

“Được thôi, anh sẽ thành toàn cho em.” Hắn đáp lại, giọng điệu đầy vẻ chiều chuộng.

Gian phòng ngủ rộng lớn giờ đây ngập tràn trong sự thác loạn, từng tiếng kêu rên rỉ cho tới những tiếng da thịt va chạm vào nhau đều toát lên một vẻ nóng bỏng đến dị thường. Tống Ngụy nhẹ nhàng đè Lục Hiểu Dư xuống tấm nệm êm ái, điên cuồng tiến sâu vào bên trong cơ thể cô.

Đến khi người con gái nằm dưới thân hắn đã rã rời không thể nào chịu đựng được nữa, mới khàn giọng yếu ớt xin tha.

Người đàn ông cầm lấy chiếc khăn bông đã được làm ẩm bằng nước ấm, nhẹ nhàng giúp cô lau sạch đi những giọt mồ hôi đang vương trên cơ thể.

Lục Hiểu Dư nằm im bất động trên giường, cô tưởng chừng như bản thân mình vừa mới suýt chết đến nơi rồi. Suy cho cùng thì dục vọng của hắn thật sự quá lớn lao, cho dù có là lúc cô đang nổi máu ghen tuông đi chăng nữa thì cũng không thể nào chống đỡ lại được.

Sớm biết kết quả lại thê thảm đến nhường này, thì lúc nãy đã không thèm nổi máu ghen tuông làm gì cho mệt. Đương không lại tự mình rước họa vào người.

“Lườm cái gì hả? Lại muốn mắng anh nữa à?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc. Không đợi cô kịp mở miệng ra trả lời, hắn đã nhanh nhẹn hỏi thêm: “Vô lại, ấu trĩ, lưu manh, đê tiện, khốn nạn, chó chết, thối tha. Em định sẽ dùng từ mỹ miều nào trong số đó để mắng anh đây?”

“Đồ điên!” Cô đáp gọn lỏn, ánh mắt vẫn còn hằn lên vẻ tức giận.

Tống Ngụy nghe xong liền khựng lại mất hai giây, sau đó lại bật cười thành tiếng một cách sảng khoái: “Đúng là cái miệng lưỡi của cô Lục đây, hỗn hào không ai có thể bằng được.”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, nửa đùa nửa thật mà nói: “Không muốn nghe tôi mắng thì đi mà tìm Diệp tiểu thư của anh ấy. Cô ta nhất định sẽ không bao giờ mắng anh đâu.”

“Nhưng mà anh chính là chỉ thích bị em mắng thôi.” Hắn cầm lấy một lọn tóc rối của cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng: “Miễn là nó phát ra từ cái miệng nhỏ xinh này của em, thì cho dù có mắng chửi thậm tệ đến mấy cũng đều hóa thành lời đường mật cả.”

… Khốn kiếp mẹ nó, lại bắt đầu sến sẩm nữa rồi!

Hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên vầng trán cao của cô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nghỉ ngơi một lát đi nhé, anh ra ngoài có chút việc cần giải quyết.”

Cô im lặng không nói gì, chỉ thuận miệng “Ừm” một tiếng đáp lại. Đợi đến khi người đàn ông đã bước ra gần tới cửa phòng, cô mới chầm chậm lên tiếng gọi với theo: “Ừm… Nhớ về sớm nhé, tôi sẽ chờ…”

Tống Ngụy như chết sững tại chỗ, nhất thời có chút không thể tin vào tai mình. Cô là người không hề thích nói ra những lời hoa mỹ sến súa, hắn cũng chưa từng ép buộc cô phải nói ra chúng. Nhưng hôm nay, câu nói này lại được thốt ra từ chính miệng của cô gái vốn dĩ rất hay e thẹn này.

Bạc môi của người đàn ông cong lên hết cỡ, âm giọng thâm trầm của hắn chứa đầy sự ôn nhu trìu mến: “Được rồi, anh sẽ nhanh chóng về với em.”

Tiếng cửa phòng đóng lại, sắc mặt của người đang nằm trên giường dần dần trở nên u ám hơn. Lục Hiểu Dư khẽ mím môi lại, cô cảm giác như thể bản thân mình sắp sửa đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Diệp Tu Chân, sự xuất hiện đột ngột của cô gái này khiến cho cô phải dè chừng và sợ hãi.

Nói đúng hơn thì, cô thật sự đang rất sợ sẽ mất hắn!

Một tuần sau.

Lục Hiểu Dư cùng với đoàn làm phim đang đứng trên vỉa hè để chuẩn bị quay bối cảnh tiếp theo. Hiện tại bộ phim cũng đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, chẳng còn bao lâu nữa là sẽ đến ngày làm lễ đóng máy. Đợi đến ngày đó, cô cũng vừa vặn kiếm đủ số tiền cần phải trả cho hắn. Khi ấy, việc bày tỏ lòng mình với người đàn ông kia cũng không còn là quá muộn nữa.

Tiểu Mễ thấy cô đang một mình đứng cười tủm tỉm một cách khó hiểu, nhìn quanh quất cũng không rõ là cô đang cười với ai nữa. Cô bé mới nhẹ giọng hỏi khéo léo: “Chị Hiểu Dư, dạo gần đây chị gặp được chuyện gì vui à? Hay là chị có người yêu rồi? Là Tống tổng phải không chị?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận