Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“…” Lục Hiểu Dư vội thu nụ cười về, khẽ “e hèm” một tiếng rồi giải thích: “Không có đâu. Chỉ là sắp đủ tiền trả nợ nên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút thôi.”

“Người như chị mà cũng có nợ nần sao? Em cứ tưởng chị quen được Tống tổng rồi thì sẽ trở thành đại gia luôn chứ?” Tiểu Mễ ngạc nhiên hỏi.

“Tiền của ai thì người đó giữ thôi. Tiểu Mễ à, cách nói chuyện này của em có hơi không thỏa đáng lắm, về sau đừng nói như vậy nữa nhé. Chị không thích đâu.” Giọng cô có chút nghiêm nghị.

Người kia cũng không nói gì thêm, chỉ là tò mò đôi chút mà thôi. Vì nếu là người thật sự ôm được chiếc đùi vàng lớn như vậy, thì không ai phải chật vật, khổ sở như cô cả.

Diệp Tu Chân cùng Tống phu nhân đang đi mua sắm, vừa hay đi ngang qua đoàn làm phim đang ghi hình. Vốn dĩ cô ta cũng chẳng hề để tâm mấy đến mấy loại hình nghệ thuật này, nhưng vì vô tình nhìn thấy Lục Hiểu Dư đang ẩn dật trong đám đông người lại trở nên vô cùng nổi bật. Điều đó khiến cô ta không thể nào không chú ý tới được.

Lại nhớ đến chuyện trước đây gia đình hắn không hề thích mấy cô gái có xuất thân từ chốn mua vui giải trí này, cô ta liền mỉm cười bắt chuyện với Tống phu nhân: “Bác gái, cháu nghe nói cô Lục là người của công chúng thì phải. Hình như là làm diễn viên người mẫu gì đó.”

“Thì sao chứ?” Tống phu nhân không phải là không biết được ý tứ trong lời nói của người kia, bà chỉ ảm đạm nói tiếp: “Nghe nói cũng sắp hết hạn hợp đồng rồi. Đợi cho đứa trẻ đó rời khỏi cái giới giải trí ồn ào này, thì sẽ liền tổ chức hôn lễ thôi.”

“Nhưng mà bác gái không cảm thấy chuyện này có hơi nực cười hay sao? Một người phụ nữ có thể tự nhiên diễn những cảnh ôm hôn thân mật với người đàn ông khác như vậy, thì liệu rằng đối với Ngụy có thể thật lòng được hay không?” Diệp Tu Chân cố tình khơi gợi sự nghi ngờ.

“Mang trên mình quá nhiều lớp mặt nạ như vậy, thì làm sao mà biết được đâu mới là bộ mặt thật, đâu mới là giả dối chứ?”

Bà Tống vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm thường ngày, có điều bên trong đôi mắt lại thoáng hiện lên một tia lửa giận dữ. Nếu không phải vì mối quan hệ giao hảo nhiều năm giữa hai gia đình, thì bà đã chẳng buồn ngồi đây để nghe mấy lời nói nhảm nhí này rồi. Có điều bà vẫn muốn dạy dỗ lại đứa trẻ này đôi chút, muốn nó về sau phải biết chừa cái thói táy máy tay chân đi.

“Tu Chân à, con dâu của Tống Gia không cần con phải chỉ điểm đâu. Vợ của Tống Ngụy cũng không phiền đến con phải động tay vào làm gì. Đồ của ai thì người đó giữ lấy, đừng có tò mò tọc mạch vào chuyện của người khác làm gì. Ghê tởm lắm!” Giọng bà trở nên lạnh lùng.

Diệp Tu Chân cong môi lên cười một cách châm biếm, ngón trỏ của cô ta khẽ gõ nhẹ lên vô lăng xe: “Đồ của ai người đó giữ sao? Bác gái quên rồi à, chuyện Ngụy trước đây từng là vị hôn phu của con?”

“Vậy thì con cũng đã quên mất ai mới là người đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?” Tống phu nhân cười lạnh đáp trả, điệu bộ không còn mấy mặn mà nữa: “Tu Chân, đừng có lôi mấy chuyện quá khứ ra đây để nói nữa. Hôn ước là do chính con đã hủy bỏ, việc đi du học cũng là do con đã lựa chọn. Nhà ta trước nay chưa từng buông một lời trách cứ nào cả. Bây giờ con lại nói con quay về để đòi lại thứ vốn dĩ đã thuộc về mình, con ngẫm lại xem có thấy bản thân mình không biết nhục nhã là gì hay không?”

“Bác gái, ngày trước bác cũng từng dạy con một câu rằng. Phàm là thứ gì mà mình không thể có được, thì phải bằng mọi giá để có được nó.” Diệp Tu Chân nói, ánh mắt ánh lên vẻ quyết tâm.

Người đàn ông ngồi yên lặng trong phòng làm việc, đôi mắt dán chặt vào những dòng tin tức không hay đang hiển thị trên màn hình máy tính, mi tâm hắn không khỏi nhăn nhíu lại đầy khó chịu. Khốn kiếp mẹ nó, đám nhà báo khốn kiếp kia hết bài để viết rồi hay sao, lại dám đi bịa đặt chuyện cô đang hẹn hò với cái tên ảnh đế chết tiệt kia?

Cái gì mà Giang ảnh đế cùng với nữ diễn viên tuyến 18 đóng phim giả tình thật chứ? Rồi cái gì mà ngôn tình hóa thành đời thật nữa?

Còn nữa, cái tên họ Giang kia là cái thá gì mà dám biến cô từ một con vịt xấu xí hóa thành thiên nga lộng lẫy chứ?

Bà mẹ nó, còn cái dấu hôn mờ ám ngay trên cổ kia là sao hả?

Rầm!

…” Lục Hiểu Dư vừa mới mở cửa bước vào phòng, vừa hay lại bắt gặp đúng cảnh tượng hắn đang cầm một xấp tài liệu ném mạnh xuống sàn nhà.

Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt khan, gượng gạo nhìn hắn: “Ừm… Anh đang bận sao? Nếu như anh bận thì tôi xin phép…”

“Lượn lại đây ngay cho tôi.” Giọng hắn lạnh lùng ra lệnh.

“… Nhưng mà…”

Sắc mặt hắn trở nên ảm đạm đến đáng sợ, hắn đay nghiến gằn ra từng chữ một: “Em mau lượn lại đây ngay cho tôi.”

Không còn cách nào khác nữa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhu thuận làm theo ý của hắn mà thôi. Lục Hiểu Dư chậm rãi tiến về phía chiếc bàn làm việc lớn, dù cho có cách nhau cả một cái bàn dài, nhưng cô vẫn cảm thấy e dè và rón rén: “Ờm… Tống tổng…”

“Tôi kêu em lại đây cơ mà, sao em lại đứng xa như vậy làm gì hả?” Hắn gắt gỏng.

“Không được đâu, lại gần anh không thỏa đáng chút nào…” Cô đỏ mặt, lí nhí nói thầm trong miệng: “Sẽ… Sẽ bị anh ăn thịt mất thôi…”

Tống Ngụy tức đến mức sôi cả máu lên, hắn vùng người đứng dậy, trực tiếp đi nhanh lại chỗ của cô. Nhưng mà cô gái nhỏ này thật sự không biết điều chút nào cả, còn dám cả gan trốn chạy khỏi hắn nữa sao?

Lục Hiểu Dư vội vàng quay người tháo chạy, hắn đang đáng sợ như thế này chắc hẳn là đang giận cô vì mấy bài báo lá cải kia lắm rồi. Nếu như bây giờ mà để hắn tóm được, thì cô chết chắc rồi…

Rầm!

“Lục-Hiểu-Dư, em nghĩ rằng em có thể chạy thoát được khỏi tay tôi sao?” Giọng hắn trầm thấp đầy nguy hiểm.

Lục Hiểu Dư nhìn bàn tay to lớn đang hằn rõ những đường gân xanh ngay trước mắt mình, cô nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt khan nữa.

Chỉ còn thiếu vài giây nữa thôi là cô đã có thể mở được cánh cửa này ra để chạy thoát thân được rồi, ấy vậy mà cô lại không thể nào nhanh nhẹn bằng được người đàn ông này.

“Tống tổng… chuyện, chuyện này không giống như những gì anh đang nghĩ đâu… Chỉ là hiểu lầm thôi… Hiểu lầm cả rồi…” Cô lắp bắp giải thích.

“Đêm qua em nói với anh là em đi quay phim về muộn, cái chữ ‘muộn’ của em chính là đi hú hí với cái tên đàn ông khốn kiếp này sao?” Sắc mặt hắn đen kịt lại, hắn dùng sức bóp chặt lấy gò má của cô: “Lục Hiểu Dư, em thấy anh đội sừng chưa đủ cao hay sao, nên mới muốn tặng thêm cho anh một đôi sừng nữa hả?”

“Kh-Không phải như vậy đâu mà, anh đừng có hiểu lầm tôi…”

“NẾU KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY THÌ LÀ CÁI GÌ HẢ?” Hắn tức giận quát lớn lên, rồi lại điên cuồng cắn xé lấy đôi môi đang run rẩy của cô.

Thứ phụ nữ tự phụ chết tiệt, ỷ vào việc có hắn nuông chiều nên cứ liên tục lỗ mãng gây sự. Rốt cuộc thì đêm hôm qua cô cùng với cái tên họ Giang kia đã gian díu với nhau những chuyện gì chứ? Là chuyện gì mà lại phải kỹ lưỡng gặp mặt sau lưng hắn như vậy, còn bị đám nhà báo khốn kiếp chụp lén được rồi đăng đàn rùm beng lên mạng nữa?

Hẹn hò sao? Khốn kiếp mẹ nó! Hắn mới chính là người đang hẹn hò với cô cơ mà? Người đáng lẽ phải được lên báo phải là hắn mới đúng chứ?

Lục Hiểu Dư vịn chặt lấy thắt eo của hắn, cam chịu để cho hắn ngấu nghiến cánh môi mình một cách thô bạo. Cô biết trước thế nào thì chuyện cũng sẽ thành ra cái cơ sự này mà, nhưng khi đứng trước cơn thịnh nộ của hắn, cô thật sự chỉ giống như một con kiến, con muỗi nhỏ bé. Mặc kệ cho hắn muốn bóp nghẹt lúc nào thì bóp!

Thôi thì sao cũng được cả. Chuyện hắn ghen tuông rồi đòi làm tình cũng đâu phải là mới xảy ra ngày một ngày hai đâu, cứ để hắn làm cho xong chuyện rồi giải thích sau cũng chưa muộn mà.

“Em chạy đến tận đây là muốn giải thích với anh chuyện này sao?” Hắn rời môi cô, giọng điệu đã dịu đi đôi chút.

“….” Cô bất ngờ nhìn hắn, rồi lại lúng túng không biết phải nói gì tiếp theo. Chuyện này, chuyện này không hề giống với những gì mà cô đã tưởng tượng ra lúc trước.

“Anh… không giận tôi sao? Còn ghen nữa, anh không hề ghen chút nào hả?” Cô dè dặt hỏi.

Đôi mày kiếm của hắn khẽ đanh lại, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: “Trông tôi giống người bình thường lắm hay sao hả?”

“… Không giống lắm…” Cô lí nhí đáp.

“Không giống mà dám cả gan phán một câu là tôi không ghen không giận sao?” Sắc mặt hắn càng lúc lại càng trở nên khó coi hơn, hận không thể nào đem con người này ra ăn sạch cho hả giận. Dẫu vậy hắn cũng không muốn làm cho cô phải khó xử, đành thở dài một tiếng rồi buông tay cô ra: “Lục Hiểu Dư, ông đây là đang cố gắng nhẫn nhịn em hết mức có thể rồi đấy. Em liệu mà ăn nói sao cho thỏa đáng đi, đừng có để anh phải ra tay lột sạch đồ của em ra.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận