Chương 90

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 90

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Là để xin lời khuyên! Anh ấy chính là muốn tôi đưa ra cho anh ấy một lời khuyên thích đáng, anh đã hiểu chưa hả?” Cô tỏ ra hậm hực: “Anh ghen tuông thì cũng vừa phải thôi chứ. Tôi bây giờ cũng có thể gả cho ai được nữa đâu mà anh lại phải ghen dữ dội như vậy?”

“Đám đàn ông ngoài kia vẫn còn đang nhìn em bằng con mắt thèm thuồng đấy thôi, đến cả tôi cũng còn thường xuyên phải ngắm em đến mức chảy cả dãi ra nữa là. Khốn kiếp mẹ nó! Sau này chắc là phải nhốt em ở trong Bạch Viện cả đời mất thôi.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ bất mãn.

“Vớ vẩn thật!” Cô lẩm bẩm.

Người đàn ông nằm ngửa ra giường, nghiêm túc thay cô đưa ra quyết định cuối cùng: “Em bảo cái tên ảnh đế đó đến gặp anh đi, anh sẽ thay em nghe cậu ta tâm sự giãi bày.”

Giang Vũ đứng lặng yên trước giường bệnh của một đứa trẻ nhỏ nhắn, nhóc con đang nằm ngủ trên giường trông rất ngoan ngoãn. Có điều sắc mặt của con bé lại xanh xao và tái nhợt vô cùng, thân hình cũng không được đầy đặn, bụ bẫm như bao bạn bè đồng trang lứa khác. Anh đã trăm lần suy nghĩ, ngàn lần đắn đo nhưng cũng chưa từng bao giờ tưởng tượng được rằng bản thân mình đã được làm cha từ cách đây khoảng 4, 5 năm về trước rồi.

Mà người mẹ của đứa trẻ đang mang trong mình dòng máu của anh, lại chính là người phụ nữ đã khiến cho anh phải sống dở chết dở trong suốt 5 năm trời ròng rã vừa qua.

Cái scandal tình ái động trời năm đó, anh vẫn luôn ghi nhớ nó một cách rõ ràng. Cái cảm giác bản thân mình đang sắp sửa chạm tay tới được đỉnh vinh quang của sự nghiệp, vậy mà lại chỉ trong một đêm đen tối đã bị sụp đổ và tan biến đi hết sạch. Hình ảnh của anh xuất hiện tràn lan khắp các trang báo lớn nhỏ, các nhà đầu tư thì lũ lượt rút vốn khỏi dự án, mọi tài nguyên quý giá cũng không còn nữa, đến cả những người hâm mộ trung thành nhất cũng tức khắc quay lưng lại với anh.

Cuộc sống của anh lúc đó thật sự không khác gì địa ngục trần gian cả.

Vũ Tranh nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng bệnh, vừa mới nhìn thấy tấm lưng to lớn quen thuộc kia, cô đã khựng người lại trong trầm lặng.

“Anh… đến đây để thăm con bé sao?” Giọng cô có chút ngập ngừng.

Giang Vũ không nói gì, chỉ ảm đạm “ừ” một tiếng đáp lại cô.

Biết rằng đối phương vẫn luôn giữ thái độ bài xích đối với mình, Vũ Tranh cũng không lấy làm lạ lẫm gì cho lắm. Những gì mà năm đó cô đã gây ra cho anh, thì cho dù hậu quả có thế nào đi chăng nữa cũng đều là do cô đáng đời phải nhận lấy cả.

Cô đặt hộp cơm vừa mới mua lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, lúc này cô mới nhận ra rằng con gái mình đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay. Cô nhẹ giọng hỏi han con: “Hỷ Hỷ của mẹ dậy rồi à?”

Đứa trẻ khẽ gật đầu, rồi vội vàng đưa tay ra bám chặt lấy mẹ mình: “Mẹ Tranh ơi… Cái chú ấy cứ nhìn chằm chằm vào Hỷ Hỷ mãi thôi, Hỷ Hỷ sợ lắm…”

Vũ Tranh dịu dàng ôm lấy con gái vào lòng, khẽ khàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của đứa trẻ: “Hỷ Hỷ ngoan nhé, chú ấy không hề đáng sợ chút nào đâu. Chú ấy chính là người sẽ hiến tủy cho Hỷ Hỷ đấy, là người sẽ thay Hỷ Hỷ đánh bay đi hết mọi bệnh tật trong người.”

Đứa trẻ nghe xong, đôi mắt nó liền long lanh lên như những ánh sao sáng trên bầu trời đêm. Con bé quay người ra nhìn lại người chú mà mình vừa mới tỏ ra sợ sệt lúc nãy: “Hỷ… Hỷ Hỷ cảm ơn chú nhiều ạ…”

Giang Vũ nhìn vào đôi mắt trong veo, long lanh ấy, trái tim anh nhất thời cảm thấy có chút nhói đau. Anh từ bé đến lớn luôn được sống trong một cơ thể khỏe mạnh, lành lặn không hề có bệnh tật gì cả, vậy mà đứa trẻ đáng thương này lại phải cùng với bệnh tật mà lớn lên từng ngày. Con gái của anh…

“Hỷ Hỷ à, con có thể cho chú… ôm con một xíu được không?” Giọng anh có chút ngập ngừng.

“Dạ được ạ!” Hỷ Hỷ vui vẻ buông tay mẹ ra, rồi quay người lại ôm chầm lấy người chú tốt bụng vào trong lòng mình. Con bé vui vẻ cười tươi nói: “Vòng tay của chú lớn quá đi mất, lại còn rất ấm áp nữa chứ. Giống hệt như là vòng tay của ba vậy đó…”

“Hỷ Hỷ à.” Vũ Tranh nghe xong hai mắt liền ướt đẫm nước mắt, cô run run lên tiếng chấn chỉnh lại lời nói của con mình: “Chú, chú ấy không phải là ba của con đâu. Con đừng có nói như vậy chứ… chú ấy mà nghe thấy sẽ không vui đâu.”

Giang Vũ ảm đạm nhìn người phụ nữ kia, rồi lại quay sang ôn nhu hỏi nhỏ đứa trẻ đang nằm trong lòng mình: “Nếu như về sau này chú trở thành ba của Hỷ Hỷ, thì Hỷ Hỷ có cảm thấy vui không?”

“Dạ vui lắm ạ… Hỷ Hỷ rất muốn có ba, cũng rất muốn mẹ Tranh có được một người chồng tốt nữa.” Đứa trẻ ngửa đầu lên nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe ngây thơ hỏi: “Vậy chú sẽ cưới mẹ Tranh về làm vợ ạ?”

“Hừm… con thử đoán xem nào?” Anh nở một nụ cười niềm nở rồi xoa nhẹ đầu đứa trẻ, rồi lại liếc mắt nhìn lên người phụ nữ đang đứng bên cạnh. Giọng anh trở nên lạnh lùng hơn: “Chúng ta cần ra ngoài nói chuyện một lát.”

Vũ Tranh mím chặt môi lại, cô dặn dò Hỷ Hỷ vài câu rồi mới cùng anh bước ra ngoài phòng bệnh. Chuyện mà anh muốn nói với cô, cô đương nhiên đã hiểu ra được rồi. Quyền được nuôi dưỡng đứa con này, cô cũng chẳng hề có tư cách gì để mà tranh giành cả.

“Nếu như ngày hôm đó tôi không vô tình phát hiện ra chuyện này, thì cô định sẽ giấu diếm tôi đến khi nào nữa hả?” Giọng anh đầy vẻ trách móc.

“… Bởi vì vẫn đang trong giai đoạn tìm kiếm người có tủy tương thích với con bé, nên là em không hề có định sẽ đi tìm anh đâu…” Cô ngừng lại một chút, rồi lại vân vê tà áo mình mới chậm rãi nói thêm: “Dù gì thì chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến…”

“VŨ TRANH! HỶ HỶ CŨNG LÀ CON GÁI CỦA TÔI ĐẤY!” Giang Vũ tức giận quát lớn lên, rồi lại thấy mọi người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt nhìn về phía mình, anh chỉ đành cố gắng ấn chỉnh lại chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt. Giọng anh trở nên lạnh lùng hơn: “Nếu như chẳng may con bé mà có mệnh hệ gì xảy ra, thì cô muốn tôi phải ôm mối hận này đến suốt cả cuộc đời hay sao hả?”

Vũ Tranh cúi gằm mặt xuống đất, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống hai mu bàn tay đang siết chặt vào nhau. Cô cảm thấy lực bất tòng tâm vô cùng: “Nhưng mà em biết phải làm sao bây giờ đây chứ? Em làm gì có đủ can đảm để mà đối diện với một người đang căm hận mình đến thấu tận xương tủy cơ chứ?”

“Giang Vũ à, nếu như Hỷ Hỷ không hề mắc phải căn bệnh này… thì liệu anh có chắc chắn rằng anh sẽ không vì cái chuyện đó mà không thể yêu thương con bé được hay không?” Cô hỏi, giọng điệu đầy vẻ chua xót.

“Không đâu, anh chắc chắn sẽ không thể nào làm được điều đó đâu, nên là Giang Vũ à… Em thật lòng cảm ơn anh vì đã đồng ý hiến tủy cho con bé.”

Người đàn ông siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, sự hận ý dần dần lộ rõ trên gương mặt anh. Đến khi người phụ nữ kia sắp sửa mở cửa để đi vào trong phòng bệnh trở lại, anh mới lạnh lùng lên tiếng tuyên bố: “Tôi nhất định sẽ giành lại quyền được nuôi dưỡng con bé. Vậy nên cô…”

“Vậy thì phiền anh nhiều rồi. Em… xin cảm ơn anh…” Cô ngắt lời anh, giọng điệu có chút nghẹn ngào.

Giang Vũ mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài ở hành lang, anh ngửa đầu ra sau nhìn lên trần nhà trắng toát. Tựa như có ma có quỷ vậy, người phụ nữ đó cứ luôn bám riết lấy anh mãi không chịu buông tha.

Quay trở lại bên trong phòng bệnh, anh nhìn thấy đứa trẻ đang được mẹ mình dịu dàng đút cơm cho ăn, cảnh tượng ấm áp này cũng phần nào làm cho cơn giận trong lòng anh nguôi ngoai đi đôi chút.

Hỷ Hỷ thấy anh vừa mới đi vào, con bé liền vui vẻ lên tiếng mời gọi: “Chú đẹp trai ơi, chú có đói bụng không ạ? Chú ăn cơm cùng với Hỷ Hỷ nhé? Cơm mà mẹ Tranh nấu ăn ngon lắm đó ạ, thật sự rất ngon luôn ấy ạ!”

Vũ Tranh nhẹ giọng nhắc nhở con gái mình, rồi lại quay sang nhìn anh cười trừ một tiếng: “Trẻ con còn nhỏ nên hơi hiếu động một chút, mong là anh đừng để bụng làm gì.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận