Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trời đã bắt đầu lập đông, tiết trời càng lúc lại càng trở nên se lạnh hơn, Lục Hiểu Dư cố ý mặc lên mình một bộ đồ đơn giản nhất có thể.

Ngày hôm nay Tống phu nhân đã ngỏ lời mời cô đến Tống gia để dùng bữa tối thân mật, cũng vừa vặn là bà ấy cũng đã mời luôn cả Diệp Tu Chân đến nữa. Cô cũng không biết được rằng đó là do bà ấy vô tình hay là hữu ý nữa, chỉ biết là vừa mới đặt chân vào đến cửa nhà thôi thì đã thấy cô ta hành xử cứ như là gia chủ thật sự ở trong căn nhà này vậy, còn tỏ ra rất nhiệt tình ra tận cửa để chào đón cô nữa chứ.

“Ngụy ơi! Anh đến rồi à? Đi đường có bị lạnh lắm không anh?” Giọng cô ta ngọt ngào đến mức sởn cả da gà.

“Sẽ ấm áp hơn nhiều nếu như Diệp tiểu thư đây chịu ngậm chặt cái miệng của mình lại đấy.” Cô niềm nở gạt phắt bàn tay của Diệp Tu Chân ra khỏi bắp tay rắn chắc của hắn, rồi lại phóng khoáng cong môi lên cười một tiếng: “Ngại quá đi mất, Diệp tiểu thư hình như đã đặt tay nhầm chỗ rồi thì phải. Chỗ này không phải là chỗ mà cô nên động chạm vào đâu.”

“Cô làm như vậy thì lỗ mãng quá rồi đấy!” Diệp Tu Chân tức giận nói.

Tống Ngụy thấy cái miệng mồm hung dữ của cô gái nhỏ nhà mình, cũng thuận tiện nói hùa theo thêm vài câu nữa: “Tu Chân à… À không, phải là cô Diệp mới đúng chứ nhỉ, về sau này cô nhớ phải chú ý hơn một chút nhé, bạn gái của anh đây không hề thích người khác tự tiện động chạm vào đồ của mình đâu.”

Diệp Tu Chân nghiến chặt răng lại nhìn theo đôi tình nhân đang tình tứ kia của bọn họ, cô ta siết chặt lòng bàn tay mình lại đến mức bật cả máu ra, hận không thể nào kéo cô ra khỏi người hắn ngay lập tức được. Chỉ là một con diễn viên quèn không hề có tên tuổi gì cả, gia cảnh cũng chẳng hề có gì nổi trội hơn người. Lục Hiểu Dư cô rốt cuộc là lấy cái tư cách gì mà lại dám cả gan sánh bước ở bên cạnh hắn cơ chứ?

Khốn kiếp mẹ nó! Diệp Tu Chân cô ta còn chưa hề buông tay chịu thua đâu nhé, ai đã cho cô cái lá gan dám cả gan tranh giành người đàn ông của cô ta hả?

Tống phu nhân được dịp chứng kiến toàn bộ màn tranh đấu nảy lửa vừa rồi, trong lòng bà liền cảm thấy tưng bừng như thể đang mở cờ trong bụng vậy. Thằng con trai quý tử của bà mà suốt hơn mấy mươi năm trời qua không hề có một ai thèm khát đến, vậy mà bây giờ lại được người ta tranh giành, tranh sủng đến mức này cơ chứ. Ha ha, đúng là con trai ngoan của ta mà!

Lục Hiểu Dư nhìn thấy Tống phu nhân đang ngồi ở đó, cô vẫn giữ thái độ quen thuộc như mọi lần mà lễ phép chào hỏi: “Con xin chào phu nhân ạ!”

“Phu nhân cái gì nữa chứ hả? Mau gọi mẹ đi nào con gái yêu của ta.” Bà còn vui vẻ lên tiếng giải thích thêm nữa: “Đằng nào thì hai đứa cũng sắp sửa cưới nhau rồi mà, cứ coi nhau thoải mái như là người một nhà đi. Có như vậy thì mới dễ dàng mà diệt trừ đi được mấy cái hậu họa khó lường về sau này chứ.”

Được mẹ mình chắp thêm đôi cánh lớn, người đàn ông lúc này miệng cứ cười không ngớt. Anh cũng không quên lên tiếng tán thưởng mẹ mình một câu: “Con sống đến từng này tuổi rồi mới thấy mẹ nói được một câu chí lý đấy.”

“Mẹ của mày thì lúc nào mà chẳng nói lời chí lý cơ chứ, đúng không hả Dư Dư con yêu nhỉ?” Bà kéo cô lại gần chỗ của mình hơn, rồi lại nhỏ giọng nói với vẻ đầy tự hào: “Con nhóc con à, vừa rồi con đã thể hiện rất tốt đấy nhé, ta thật sự rất thích cái màn đó của con đấy!” Bà còn tỏ ra tự đắc nói thêm nữa: “Một lát nữa hãy cùng ta diễn thêm một vở kịch nữa nhé. Cái đứa trẻ kia mà không dạy dỗ lại cẩn thận thì không được đâu, ta muốn phải bẻ gãy hết nanh vuốt của nó đi.”

Lục Hiểu Dư một chữ cũng nghe không hiểu nổi. Diệp Tu Chân chẳng phải là người quen biết đã lâu năm của bọn họ hay sao cơ chứ? Chưa kể cô ta còn đã từng suýt chút nữa là trở thành con dâu của Tống gia nữa mà. Sao khi không bà ấy lại muốn cùng cô lên một chiếc thuyền để chống lại cô ta chứ, há chẳng phải là quá ngộ đời rồi hay sao?

Tống phu nhân thấy cô gái nhỏ có vẻ như không hề tin tưởng vào mình cho lắm, bà liền tỏ ra bất mãn kéo cô đi thẳng vào trong nhà bếp: “Con hãy tin tưởng ta thêm một chút nữa đi chứ, bộ nhìn ta trông không giống như là một kẻ đáng tin cậy đến vậy hay sao hả? So với cái thằng trời đánh đang nằm ườn trên giường của con ấy, thì ta còn đáng tin hơn nó gấp nhiều lần đấy.”

Hổ phụ thì ắt sinh hổ tử thôi, hai mẹ con nhà hắn… đều là những kẻ không hề đáng tin tưởng như nhau cả.

Bữa cơm tối cứ thế diễn ra trong một bầu không khí nửa thân nửa thiện đến lạ thường. Giống như thể đang có hai thế giới hoàn toàn khác biệt cùng tồn tại vậy, một người thì được yêu thương hết mực còn một người thì lại đang cố gắng hết sức để có thể được yêu thương. Lục Hiểu Dư nhìn Diệp Tu Chân đang ra sức cận lực lấy lòng hai vị phụ mẫu của hắn, đôi môi mỏng của cô không khỏi cong lên thành một nụ cười nhạt nhẽo. Hà tất gì mà lại phải cất công làm những chuyện như vậy cơ chứ? Ai là người thua, ai là người thắng, chẳng phải là đã quá rõ ràng cả rồi hay sao?

Ông Tống nhìn bữa cơm không mấy mặn mà này đến mức chán chê rồi, ông mới ảm đạm lên tiếng hỏi con trai mình: “Hai đứa định khi nào thì sẽ tổ chức đám cưới đây hả?”

“Chuyện đó ba đừng có hỏi con làm gì, cứ đi mà hỏi thẳng con dâu của hai người ấy.” Người đàn ông cứ hễ mỗi khi nhắc tới chuyện cưới xin là lại liền trở nên bất mãn ra mặt: “Cô ấy cứ luôn chê bai nhà mình không hề có của ăn của để đấy, nên mới muốn tự mình ra ngoài kiếm tiền để mưu sinh. Đợi cho đến khi nào cô ấy kiếm đủ tiền rồi thì mới chịu về làm dâu của nhà họ Tống này cơ.”

“Không… Không hề có chuyện đó đâu ạ… Con không hề có cái ý đó đâu, xin ông bà Tống đừng có hiểu lầm con mà…” Lục Hiểu Dư sợ sệt đến mức phải buông đũa xuống, cô không quên quay sang trìu mến nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Cô gằn giọng nói nhỏ: “Ngụy à, anh đang nói cái gì vậy hả? Em đã nói là nhà anh không hề có của ăn của để từ khi nào cơ chứ?”

“Hửm? Em không hề nói như vậy sao? Thế thì tại sao anh bảo cưới mà em lại không chịu hả? Em còn kêu là tiền em kiếm vẫn chưa đủ nữa mà, sợ rằng sau này về nhà chồng rồi sẽ không có cái gì để mà ăn còn gì nữa?” Hắn hỏi vặn lại, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Tên điên này! Cô đã nói như vậy khi nào cơ chứ hả?

Ông Tống dịu dàng gắp thức ăn bỏ vào trong bát của vợ mình, rồi mới lại chầm chậm cất giọng lên tiếng. Giọng nói của ông vừa trầm ấm lại vừa không hề có chút mặn mà gì cả: “Vậy ra là nhà ta vẫn chưa đủ để làm cho con tin tưởng về mặt tài chính hay sao hả?”

Tống phu nhân còn cố tình bồi thêm một câu mắm muối nữa: “Con nhóc con à, ta biết rõ là nhà ta có hơi thiếu thốn về của ăn của để thật đấy, nhưng mà cũng đâu đến nỗi nào mà lại không thể lo cho con được một bữa cơm tử tế đâu cơ chứ. Con hãy xem thằng Ngụy Ngụy nhà ta đây này, nó vừa cao to lại vừa vạm vỡ như thế này, tướng tá như thế này thì có cho nó đi làm khổ sai hay là làm tạp vụ thì cũng khá là yên tâm đấy. Chưa kể là với cái nhan sắc trời cho này của nó nữa chứ, nếu như có cho nó ra ngoài đường để ăn xin thì chắc cũng sẽ kiếm được cả bộn tiền về đấy.”

“…” Lục Hiểu Dư nghe xong liền bị đơ ra toàn tập luôn, một chữ cô cũng chẳng thể nào load nổi vào trong đầu mình được nữa. Rốt cuộc thì bọn họ đang nghĩ cái chuyện quái quỷ gì ở trong đầu vậy hả?

Đúng là nhà dột từ trên nóc dột xuống mà, hắn mà có như vậy thì cũng không phải là không hề có nguyên do cả đâu.

Diệp Tu Chân cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng nổi được cái cảnh tượng éo le này nữa rồi, cô mím chặt môi lại rồi buông bỏ bát đũa trong tay xuống. Cô gượng gạo nhìn hai người chủ nhà kia mà nói: “Mọi người cứ việc tự nhiên dùng bữa tiếp nhé! Cháu ăn xong cả rồi ạ.”

“Con còn chưa kịp gắp được bao nhiêu miếng thức ăn vào bát mà đã nói là ăn xong rồi hay sao hả? Hay là cơm canh ngày hôm nay không vừa miệng của con à?” Tống phu nhân nhìn Diệp Tu Chân, rồi lại ngây ngô vờ vịt hỏi han: “Ây dô ơi… Có phải là do bọn ta cứ mãi bàn về chuyện cưới hỏi của thằng Ngụy Ngụy nên mới làm cho con bị mất vui hay không vậy? Nếu như đúng là như vậy thật thì cho bọn ta xin lỗi con nhiều nhé! Bọn ta đúng là đã quá sơ ý rồi…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận