Chương 106

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 106

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhìn thấy số lượng người theo dõi trên trang mạng xã hội cá nhân của mình ngày một tăng lên chóng mặt, cô không khỏi bất mãn mà than thở một tiếng: “Lại tăng nữa rồi…”

“Mới sáng sớm ra đã than thở cái gì vậy?” Người đàn ông nằm bên cạnh siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô hơn, giọng nói biếng nhác cất lên: “Lại tăng nữa cái gì cơ chứ?”

“Số người theo dõi trên mạng xã hội đó.” Cô đáp, giọng điệu có chút bực bội.

Tống Ngụy khẽ “hửm” lên một tiếng, đôi môi bạc của hắn nhẹ nhàng đặt lên phần gáy trắng nõn của đối phương. Điệu bộ lười biếng của hắn vẫn không hề thay đổi chút nào: “Em được nổi tiếng rồi còn gì nữa?”

“Không thích chút nào cả!” Cô phản đối ngay lập tức.

“Tại sao lại không thích chứ?” Hắn hỏi lại, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, hắn tiện thể muốn lật người cô lại đối mặt với mình: “Quay mặt ra đây nhìn anh một miếng xem nào.”

“Không thích đâu!” Lục Hiểu Dư hậm hực đáp lại, thậm chí cô còn thẳng tay gạt phắt bàn tay hư hỏng của hắn ra khỏi người mình nữa. Đêm qua hắn đã ngang ngược lột sạch đồ của cô ra, còn không thèm quan tâm đến những lời cô nói nữa chứ.

Đúng là cái tên nam nhân được voi đòi tiên, không chịu dạy dỗ lại thì không được mà!

Đôi lông mày rậm của người đàn ông lập tức dính chặt lại thành một hàng ngang, tính kiên nhẫn trong người hắn dường như đã cạn kiệt, hắn thô bạo dùng vũ lực để ép buộc cô phải quay người lại đối mặt với mình. Nhưng cô gái nhỏ này thật sự rất biết cách làm cho hắn phải nổi điên lên, cô không những không chịu quay người lại, mà còn tiếp tục gạt bỏ bàn tay hắn ra khỏi người mình nữa chứ.

“Lục Hiểu Dư, mới sáng sớm ra mà em đã ăn phải bả hay sao vậy hả? Dám cả gan gạt tay anh ra sao?” Hắn gắt lên, giọng điệu đầy vẻ tức giận.

“Không thích thì tôi gạt ra thôi, anh gắt gỏng cái nỗi gì cơ chứ? Mới sáng sớm ra đã nói năng linh tinh rồi à?” Cô nhíu mày lại đáp trả, cô đọc mấy cái dòng bình luận tiêu cực dưới bài viết của mình đã đủ bực bội lắm rồi, bây giờ sáng sớm ra lại phải chạm mặt với hắn nữa lại càng thêm phần bực bội hơn.

Đám phụ nữ vừa hám tiền lại vừa hám sắc đó, cứ liên tục đòi cô phải chụp ảnh của hắn rồi đăng lên mạng cho bọn họ xem. Đây rốt cuộc là bọn họ đang theo dõi cô hay là đang theo dõi tên nam nhân chết tiệt này vậy hả?

Tống Ngụy bị cô phũ phàng đến mức mặt mày đen kịt lại, hắn tức giận cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm trên tay cô rồi ném văng nó xuống cuối giường.

“TỐNG TỔNG!” Lục Hiểu Dư sửng sốt hét lên, cô quay phắt người lại nhìn hắn: “Anh đang làm cái trò gì vậy hả?”

“Hai tiếng ‘Ngụy Ngụy’ em đã nuốt hết vào trong ổ bụng rồi hay sao?” Hắn nhíu mày lại hỏi, rồi nâng bàn tay lên bóp chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Mới sáng sớm ra đã dí cặp mắt vào trong cái điện thoại đó rồi, em coi trọng nó còn hơn cả anh nữa hay sao?”

“Anh còn dám nói nữa à?” Cô tức giận hỏi lại: “Là ai đã tự ý đến phim trường vào lúc nửa đêm nửa hôm để làm loạn lên, rồi để cho người ta quay lại clip rồi phát tán lung tung khắp nơi trên mạng hả? Anh có biết là mấy hôm nay tôi đã mệt mỏi đến thế nào hay không? Bài viết nào cũng toàn là thấy người ta thi nhau đòi tôi phải đăng ảnh của anh lên mạng xã hội, không tràn vào trang cá nhân của tôi thì cũng tràn ngập vào trong mấy cái bài báo lá cải đó. Khốn kiếp, thật là bực mình chết đi được mà!”

Người đàn ông bị cô xả một tràng dài vào mặt, lúc đầu hắn còn tỏ ra ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau đó lại không thể nào kiềm chế được mà phải bật cười phá lên thành tiếng.

“Lục Hiểu Dư, em lại đang ghen nữa rồi đúng không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Còn đợi tôi phải nói ra thì anh mới chịu hiểu hay sao?” Cô đạp mạnh vào người hắn một cái, vẻ mặt bực dọc ra mặt thấy rõ: “Khi không lại cứ thích bày vẽ ra đủ thứ chuyện phiền phức. Một mình Diệp Tu Chân còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại còn lòi ra thêm cả một tá những người phụ nữ khác đang thèm khát anh nữa. Đúng là cái thứ nam nhân không biết giữ mình mà!”

“Sợ mất anh thì chúng ta kết hôn với nhau luôn đi thôi. Em cũng đã kiếm đủ số tiền cần trả rồi còn gì nữa?” Tống Ngụy định với tay ra ôm lấy cô vào lòng, nhưng lại bị cô thẳng thừng hất ra một cách không thương tiếc. Hắn liền cảm thấy mất hứng ngay lập tức: “Lục Hiểu Dư, em định đi đâu vậy?”

Lục Hiểu Dư chỉnh đốn lại bộ đồ ngủ trên người mình, giọng điệu không mặn không nhạt đáp lại: “Đến bệnh viện để thăm Giang Vũ.”

Người đàn ông lần này không hề tỏ ra tức giận chút nào cả, ngược lại hắn còn tỏ ra rất đồng cảm với cô: “Đứa trẻ nhà cậu ta bây giờ thế nào rồi? Đã hoàn toàn khỏe mạnh hẳn lại hay chưa?”

“Nghe nói là tình hình tiến triển rất tốt. Anh có muốn cùng tôi đến đó để thăm con bé một lát không? Bé con nhà Giang Vũ trông đáng yêu lắm đó, chỉ cần vừa nhìn vào là đã muốn nựng ngay rồi.” Cô nói, giọng điệu có chút hào hứng.

“Một lát nữa anh phải ra ngoài để gặp gỡ đối tác rồi.” Hắn nói, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Đâu phải là con của anh đâu, anh nựng nó làm gì cơ chứ?”

“Ngài Tống nói như vậy mà nghe được à?” Cô hỏi vặn lại, giọng điệu có chút không vui.

Tống Ngụy chống hai tay ra sau lưng, hắn nhàn nhạt nhướng mày lên đáp lại: “Trên đời này chỉ có duy nhất con của Tống Ngụy anh là dễ thương nhất mà thôi. Mấy đứa trẻ khác tuyệt nhiên không thể nào đáng yêu bằng được.”

“…” Đúng là tự mãn không ai bằng mà.

Lục Hiểu Dư không thèm để tâm đến hắn nữa, cô búi gọn mái tóc dài của mình lên rồi đi thẳng vào trong nhà tắm để thay đồ. Đúng là số tiền cô kiếm được cũng đã đủ rồi, nhưng thật tâm mà nói thì cô vẫn còn rất nhiều thứ phải đắn đo suy nghĩ. Ai mà chẳng biết hắn chính là người thừa kế duy nhất của sản nghiệp khổng lồ nhà họ Tống chứ, lại huống hồ ông bà Tống cũng chỉ có duy nhất một mình hắn là con trai, không thể nào lại không có cháu nội nối dõi tông đường được. Khả năng mang thai tự nhiên của cô sau lần phẫu thuật đó đã bị suy giảm đi rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại khoảng từ 20 đến 30 phần trăm mà thôi, nói trắng ra thì cô bây giờ chẳng khác nào là bị vô sinh cả.

Nếu như để cho hắn đến với cô, thì e rằng sẽ thiệt thòi cho hắn quá nhiều rồi.

Người đàn ông nằm một mình trên chiếc giường lớn cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì cho cam, hắn tung chăn ra rồi lon ton đi thẳng vào trong nhà vệ sinh với cô. Thú thật mà nói thì thời gian vừa qua hắn đã được ba mẹ mình hậu thuẫn rất nhiều, cho nên thời gian đi làm của hắn cũng trở nên nhàn nhã hơn trước đây. Bây giờ thì cũng đã quá hạn cho phép rồi, hắn cũng không thể nào cứ tiếp tục kỳ kèo mãi được nữa. Tống Ngụy hắn mà nghèo đi, thì cả gia tộc này sẽ rất khó sống sót được.

Hắn phải cật lực kiếm thật nhiều tiền để còn nuôi vợ nuôi con nữa chứ.

Cạch.

Lục Hiểu Dư ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương phản chiếu trước mặt, cô thấy người đàn ông kia đang ngang nhiên mở cửa rồi bước thẳng vào trong. Cô nhất thời đỏ bừng cả mặt lên: “Anh… anh vào đây để làm gì vậy?”

“Em không định cho anh vào tắm rửa rồi thay đồ hay sao?” Hắn hỏi ngược lại, giọng điệu thản nhiên.

“Nhưng mà tôi còn chưa ra ngoài nữa mà?” Cô đáp, giọng có chút ngượng ngùng.

“Em ngại ngùng cái nỗi gì cơ chứ? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng nhìn qua hay sao?” Hắn từng bước tiến lại gần cô hơn, còn tiện tay giúp cô cài lại phần dây áo ngực bị tuột ra nữa. Nhìn vào gương mặt đỏ lựng đầy yêu kiều của cô gái nhỏ, hắn đột nhiên lại nảy sinh ra ý muốn trêu đùa cô một chút.

Người đàn ông vòng hai tay ra phía trước người cô, vừa vặn bắt trọn lấy đôi gò bồng căng tròn. Bàn tay to lớn của hắn không chỉ đều đặn ra sức xoa nắn, mà còn ngang nhiên luồn lách xuống tận phía dưới nữa. Nơi tư mật nhạy cảm của cô khẽ run lên theo từng hồi mò mẫm của hắn, một ngón tay thon dài phóng khoáng đưa vào sâu bên trong.

Hai chân cô bất giác dính chặt lại vào nhau, cô muốn trút bỏ đi ngón tay hư hỏng kia ra khỏi nơi nhạy cảm của mình nhưng lại bất thành.

Bình luận (0)

Để lại bình luận