Chương 107

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 107

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô chỉ đành dùng lời nói để biểu tình phản đối lại hắn: “Cái tên dâm đãng này… Anh không thể nào đứng đắn hơn một chút được hay sao hả?”

“Thì anh vẫn đang ‘đứng’ đây mà.” Bạc môi hắn không khỏi đắc ý mà giương cao lên, hắn cố tình dùng ‘niềm kiêu hãnh’ đang cương cứng của mình cạ nhẹ vào phần mông căng tròn của cô. Giọng nói hắn trở nên khàn đặc đầy gợi tình: “Dư Dư à, em đang ngượng sao?”

“….” Lục Hiểu Dư mở to hai mắt ra, cô nhìn vào gương mặt đắc thắng của hắn đang phản chiếu qua tấm gương mà tức giận không thôi:

“Tống Ngụy! Anh có chịu thôi đi không hả? Một đêm hôm qua với anh còn chưa đủ hay sao?”

“Mới 29, 30 tuổi đầu mà đã được em khai trai rồi đó. Thứ tinh dịch mà anh đã phải tích tụ suốt mấy mươi năm qua cho đến tận ngày hôm nay mới có dịp được phóng thích ra ngoài. Vẫn còn nhiều lắm, xả hoài không hết được đâu.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ tự hào.

Lục Hiểu Dư cảm thấy hoàn toàn bất lực trước hắn. Hết nói nổi rồi, cô thật sự đã hết nói nổi với cái người đàn ông này rồi.

Tống Ngụy thôi không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, hắn rút ngón tay mình ra khỏi vùng mật đạo thần bí của cô. Có điều cái biểu cảm đầy bất lực này của cô lại cứ như đang khêu gợi gan ruột hắn vậy, hắn thật tâm mà nói thì không trêu chọc cô thêm nữa là không được mà.

“Dư Dư, chúng ta làm thêm một hiệp nữa không em?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy mời gọi.

Cô trừng mắt nhìn hắn đáp trả: “Đêm qua với anh còn chưa đủ hay sao?”

“Nếu như đủ rồi thì anh đã không rủ em làm tình thêm nữa đâu.” Hắn nói tỉnh bơ.

“Anh!” Cô tức giận hét lên.

“Thôi được rồi mà, là anh giỡn, anh chỉ giỡn với em một chút thôi mà! Em đừng có xù lông lên như một con cún con như vậy chứ, em định cắn anh hay là gì đây?” Hắn vội vàng xoa dịu cô.

Cô đánh mạnh lên cánh tay hắn một cái, tên đàn ông này miệng mồm thật là quá thể đáng đi mà. Lúc nào cũng ví cô như là chó vậy, thật là tức chết cô đi mà!!!

Người đàn ông bị cô đánh đến mức tâm trí như muốn biến dạng cả đi, miệng hắn cứ cười không ngớt được.

“Lục Hiểu Dư, em đang muốn mưu sát chồng của em đấy à? Đánh thì cũng phải vừa phải thôi chứ, đau anh lắm đó…” Hắn giả vờ rên rỉ.

“Đánh anh như vậy mà còn chưa chịu chừa đi cái thói cà chớn nữa. Chồng con cái nỗi gì chứ, tôi không thèm lấy anh nữa đâu. Lấy phải anh có ngày tôi chết vì làm tình quá độ mất thôi.” Cô nói dỗi.

Tống Ngụy nhíu mày lại ngay lập tức, vẻ không hài lòng lộ rõ trên gương mặt điển trai của hắn. Hắn dùng sức lực nhấc bổng cô gái nhỏ đặt lên thành của chiếc bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, khí sắc trên người hắn đen đúa đến mức khó coi.

“Em mau thu lại câu nói vừa rồi cho anh ngay. Chuyện cưới xin không phải là thứ mà em nên đem ra để đùa giỡn đâu.” Hắn gằn giọng cảnh cáo.

“Chưa… Chúng ta còn chưa cưới nhau mà anh đã vắt kiệt hết sức lực của tôi ra thành bã rồi. Mai này mà cưới nhau về thì…” Cô dừng lại một chút, rồi đưa mắt nhìn xuống cái thứ tồng ngồng đang nhô ra khỏi lớp quần tây của hắn. Cổ họng cô đột nhiên cảm thấy khô khốc đến lạ thường: “Có ngày tôi sẽ chết dưới tay của… cái thứ quái gở đó của anh mất thôi…”

Người đàn ông nhìn xuống phần đũng quần đang căng phồng của mình, song hắn lại bật cười thành tiếng: “Anh biết là ‘của quý’ của anh có hơi to một chút, nhưng mà em cũng đừng vì nó mà kỳ thị anh như vậy chứ. Anh sẽ khóc đó!”

À phải rồi, cô suýt chút nữa thì đã quên mất người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây có trình độ diễn xuất cũng không phải là hạng tầm thường đâu. Tống Ngụy hắn mà khóc lóc thì chân thực đến độ, ngay cả một người có kinh nghiệm diễn xuất dày dặn như cô cũng phải tin đến sái cả cổ luôn ấy chứ.

“Anh định ra ngoài trong bao lâu vậy? Đến tận tối thì mới về à?” Cô hỏi, cố gắng chuyển sang chủ đề khác.

“Anh sẽ cố gắng về nhà trước bữa tối.” Hắn ngừng lại một chút, rồi đưa mắt nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô mà thèm thuồng không thôi.

Yết hầu hắn khẽ nhấp nhô lên xuống, cuối cùng hắn vẫn không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ chết người đó, hắn trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên cánh môi kia một cách đầy mãnh liệt.

Lục Hiểu Dư nhắm nghiền hai mắt lại, cô cũng nồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn của hắn. Cánh môi cô khẽ hé mở ra, tạo điều kiện thuận lợi cho đối phương có thể dễ dàng đưa lưỡi tiến vào sâu bên trong hơn. Môi lưỡi của cả hai tách kẽ rồi lại quấn quýt đan xen vào nhau không rời, không chỉ có những âm thanh ám muội vang lên, mà bầu không khí bên trong căn phòng tắm cũng vì thế mà nóng lên trông thấy.

Người đàn ông dựa theo thói quen cũ của mình, bàn tay hắn đặt ở vòng eo thon nhỏ của cô rồi dần di chuyển lên phía bên trên, nơi có đôi đồi núi đang nhấp nhô phập phồng theo từng nhịp thở. Hắn đưa bàn tay to lớn của mình ra sức xoa nắn không ngừng nghỉ, từng cái bóp ngắt đầy mạnh bạo của hắn cũng đủ để làm cho cô phải kinh hồn bạt vía.

Lục Hiểu Dư hô hấp dần trở nên hỗn loạn hơn, phần đầu ngực cô tê rần đến mức run rẩy cả người lên. Còn có cả phía bên dưới vừa mới bị hắn trêu đùa xong, bây giờ lại trở nên ngứa ngáy đến khó chịu vô cùng.

“Ưm…” Cô khẽ rên lên một tiếng, vòng tay ôm cổ hắn cũng dần siết chặt lại hơn. Điên chết mất thôi, tự nhiên cô cũng muốn… bắt hắn phải ở nhà để lăn lộn triền miên với mình ngay bây giờ quá đi…

“Quỷ dâm dục nhà em, trong đầu em lại đang nghĩ bậy bạ gì nữa đúng không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy trêu chọc.

“…” Cô đỏ bừng cả mặt lên, vội quay đầu nhìn sang hướng khác để lảng tránh ánh mắt hắn: “Không có đâu mà.”

Tống Ngụy chống một tay lên thành bồn rửa mặt, tay còn lại thì vẫn đang sờ vào nơi tư mật của cô. Hắn khinh khỉnh nhếch môi cười: “Nếu như không có thì tại sao chỗ này của em lại ướt đẫm hết cả ra rồi hả?”

Lục Hiểu Dư cắn chặt lấy môi dưới của mình, ngại ngùng buông lơi vòng tay đang ôm cổ hắn ra. Cô e dè chống hai tay lên vai hắn để che chắn đi vùng địa đàng nhạy cảm của mình. Cô lí nhí nói trong miệng: “Cũng là do anh làm ra cả thôi mà…”

“Ay zô, cô Lục của anh trông đáng yêu quá thể đi mất, làm cho anh thật tâm không muốn rời khỏi nhà chút nào cả.” Hắn dùng trán mình cọ nhẹ vào trán cô, giọng nói ôn nhu vượt rào: “Mùa xuân năm sau chúng ta tổ chức đám cưới với nhau nhé em?”

Cô bất giác mỉm cười ngọt ngào, rồi cũng dùng trán mình cụng nhẹ vào đầu hắn một cái: “Ai mà thèm lấy anh chứ. Đúng là ảo tưởng sức mạnh mà!”

Cô còn nói thêm: “Buổi tối nhớ phải về nhà sớm đó.”

…..

Tại bệnh viện.

“Cô Vũ, những lời mà tôi đã nói với cô vào hôm trước, ngày hôm nay cô đã bỏ hết ra ngoài tai rồi phải không?” Giọng nói a thé của bà Giang vang lên đầy tức giận.

Vũ Tranh quay người ra nhìn Hỷ Hỷ đang nằm ngủ say trên giường bệnh, rồi lại dè chừng nhìn sang người phụ nữ kia: “Bác gái à, chúng ta… có thể nào ra ngoài để nói chuyện riêng được không ạ?”

“Ở ngay tại đây nói chuyện thì có gì là không thỏa đáng cơ chứ?” Bà Giang liếc mắt nhìn đứa bé đang nằm ngủ say sưa trên giường bệnh, rồi khích bác cười nhạt một tiếng: “Cô sợ đứa trẻ kia sẽ biết được rằng mẹ của nó năm xưa vì tiền mà đã phải lên giường với người khác để tạo ra nó hay sao?”

“BÁC GÁI!” Cô tức giận hét lên, nhưng lại sợ sẽ làm cho con gái nhỏ của mình thức giấc, cô đành mím chặt môi lại rồi hạ thấp giọng xuống nói: “Bác gái à, nếu như bác không thể nào ra ngoài để nói chuyện riêng được thì mời bác…”

“Cô muốn bao nhiêu tiền đây?” Bà ta cắt ngang lời cô.

Thấy cô gái kia chỉ câm lặng đứng nhìn mình mà không nói gì, bà Giang lại ảm đạm nói thêm lần nữa: “Cho tôi một con số cụ thể đi. Chỉ cần cô chịu cút ra khỏi cuộc đời của thằng bé Giang Vũ nhà tôi, thì cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ liền đưa hết cho cô.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận