Chương 113

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 113

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lục Hiểu Dư bị hắn làm cho cảm động đến mức nhói cả lòng, hốc mắt càng lúc càng đỏ hoe. Cô chậm rãi tiến lại gần hắn thêm một lần nữa, kiên nhẫn dùng giọng nói dịu dàng dỗ ngọt: “Ngụy à, là tôi Lục Hiểu Dư đây mà, không phải là Diệp Tu Chân đâu.”.

“Phải rồi… Dư Dư… Dư Dư đang ở nhà chờ tôi về…”. Ngọn lửa dục vọng trong người hắn bùng cháy dữ dội, cổ họng khô khốc như bị thiêu như bị đốt. Hắn nhớ cô gái nhỏ của hắn, nhớ đến mức muốn phát điên lên rồi.

Về nhà… hắn muốn về nhà ngay lập tức….

Lục Hiểu Dư cuối cùng cũng thành công tháo bỏ được sợi dây trói ở hai chân hắn, chỉ còn lại phần dây trói ở tay trái là không tài nào cởi bỏ được.

Cô ném tấm chăn dày sang một bên giường, khung cảnh người đàn ông quần áo xộc xệch không hề chỉnh tề chút nào, đến cả phần thân dưới cũng đang lồ lộ lồ lộ ra ngoài. Diệp Tu Chân, con mẹ nó!.

Cô đưa tay chạm vào hạ bộ đang cương cứng của hắn, lại thấy cả người hắn run lên bần bật. Cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang chực trào ra, giọng nói nghẹn ngào: “Ngụy à…”.

“Đừng động vào người tôi… Làm ơn… đừng có động vào người tôi…” Người đàn ông trong miệng không ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, dưới sức ép dồn dập từ người kia, hắn bây giờ giống hệt như một con chó nhỏ đáng thương. Mặc sức để cho đối phương trêu đùa, hành hạ.

Nhưng thân thể này của hắn sinh ra vốn dĩ chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ bé của hắn mà thôi, tuyệt đối không thể nào để cho kẻ khác có cơ hội động vào được. Dưới cơn bức bách đến cùng cực, tình dục dần hóa thành nỗi đau đớn khôn cùng. Không thể kiềm chế nổi mình nữa rồi, hắn thật sự không thể nào kiềm chế nổi bản thân mình thêm được nữa.

“ỨC!!!” Lục Hiểu Dư nhăn mặt lại vì đau, bàn tay đang đặt ở nam căn vội vàng chuyển sang giữ chặt lấy cổ tay hắn. Cô nặng nhọc cất giọng hỏi, giọng nói run rẩy: “Tống… Ngụy… anh… sao vậy?”.

“Tôi đã nói cô mau buông tôi ra rồi mà. Cô một chữ cũng không nghe rõ hay sao?” Giọng hắn khàn đặc vì kiềm chế.

“Không… không phải là Diệp Tu Chân đâu… Tôi… không phải… Diệp Tu Chân mà…” Lực tay hắn siết ngày một chặt hơn, tựa hồ như muốn bẻ gãy cả cần cổ mảnh khảnh của cô.

Lục Hiểu Dư cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, bên tai cũng dần trở nên ù ù, không còn nghe rõ được gì nữa.

Trước mặt cô bây giờ không phải là đôi mắt ôn nhu, dịu dàng thường thấy của hắn nữa rồi, hắn bây giờ không khác gì một con sói xám hung dữ, đang chực chờ để xé xác con mồi của mình ra thành từng mảnh.

Hắn… chỉ vì muốn giữ gìn sự trong sạch cho cô mà lại thành ra nông nỗi này sao.

Tệ quá đi mất! Cô không muốn hắn phải trở nên như vậy chút nào mà….

“… Ngụy… Ngụy à… là tôi đây mà… Anh không nhận ra tôi hay sao? Rõ ràng là tôi mà? Anh… thật sự không thể nhận ra tôi được sao…” Cô nức nở, giọng nói nghẹn ngào.

Người đàn ông cảm xúc cứng đờ lại, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống làn da thịt bỏng rát của hắn, đánh thức sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại trong tâm trí hắn.

Lực tay hắn dần dần được nới lỏng ra, cuối cùng chính là hoàn toàn buông tay ra khỏi cần cổ nhỏ bé kia của cô. Tống Ngụy lúc này mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt người phụ nữ của cuộc đời mình. Hắn đau lòng đưa tay sờ vào làn da mềm mại trên gương mặt cô gái nhỏ, nhẹ giọng hỏi han, giọng nói đầy vẻ ân hận: “Vừa rồi… em có đau lắm không?”.

“Đau… Đau lắm…” Cô ướm bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay to lớn của hắn, nức nở đáp lại: “Giống như có thứ gì đó sắc bén cứa mạnh vào da thịt vậy, đau đến mức không thể nào thở được…”.

Tống Ngụy gắng gượng ngồi dậy, hắn đau lòng dỗ dành cô: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, là anh đã không tốt, là anh đã làm em phải đau đớn. Anh thật lòng xin lỗi em, Dư Dư à, anh xin lỗi em rất nhiều…”.

Lục Hiểu Dư kịch liệt lắc đầu nguầy nguậy: “Không có… Anh không hề có lỗi chút nào mà…”.

“Dư Dư, anh và Diệp Tu Chân… thật sự không có chuyện gì xảy ra cả… Hoàn toàn không có gì hết…” Hắn vội vàng giải thích.

Cô bật cười trong làn nước mắt lưng tròng: “Em biết mà, em hoàn toàn tin tưởng anh mà.”.

“Dư Dư… Có thật đó là em không?” Giọng hắn vẫn còn chút nghi ngờ.

“Anh vẫn chưa nhận ra tôi à?” Cô hỏi lại, giọng điệu có chút hờn dỗi.

Người đàn ông ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé vào lòng, trầm giọng khẳng định: “Nhận ra rồi, anh nhận ra em rồi mà!”.

“Ừm, ngoan lắm!” Cô thuận tay xoa nhẹ đầu hắn, rồi lại khẽ khàng di chuyển bàn tay xuống phía dưới. Cô cẩn thận cầm lấy nam căn đang cương cứng của hắn.

Tống Ngụy giật mình hoảng hốt, vội vàng giữ chặt lấy bàn tay đang làm loạn của cô. Lồng ngực hắn căng lên như dây đàn sắp đứt, giọng nói khàn đặc đầy cảnh báo: “Bé con à, bây giờ anh thật sự không ổn chút nào đâu. Nếu em cứ tiếp tục trêu đùa như vậy, anh sợ mình sẽ làm em bị thương mất.”.

“Nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác nữa đâu? Thuốc kích dục thì cần phải quan hệ mới có thể giải tỏa được mà?” Cô hỏi ngược lại, giọng điệu ngây thơ vô số tội.

“Thì đúng là như vậy đấy, nhưng mà anh thật sự không muốn làm em bị thương thêm một lần nào nữa đâu.” Người đàn ông hôn nhẹ lên môi cô một cái, nào ngờ nụ hôn này lại giống như một ngọn đèn dầu leo lét, châm ngòi đốt cháy từng tế bào đang sôi sục trong cơ thể hắn.

Hắn dứt khoát rời khỏi cánh môi mềm mại của cô, còn thô bạo đẩy mạnh cô ra khỏi người mình.

“Em mau rời khỏi đây đi ngay lập tức. Trước khi anh hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát bản thân mình.”.

“Tại sao em lại phải rời khỏi đây chứ? Em đến đây chính là để giúp anh mà?” Cô hỏi lại, giọng điệu đầy vẻ khó hiểu.

“LỤC HIỂU DƯ!!!” Hắn tức giận hét lớn lên, song lại đỏ hoe cả mắt ôm chặt cô vào lòng: “Em cứ cố chấp như vậy… Anh biết phải làm sao với em đây hả?”.

“Anh… không muốn làm tổn thương em thêm nữa… Chuyện của hai năm về trước đối với anh mà nói vẫn là một thứ gì đó rất đáng sợ… Dư Dư à, anh không muốn em chỉ vì thứ thuốc chết tiệt này mà phải nhập viện thêm một lần nào nữa đâu…” Người đàn ông siết chặt lấy cô gái nhỏ trong vòng tay mình, âm giọng run run nghẹn ngào: “Chỉ một lần là đã quá đủ rồi… Dư Dư à, em chịu đựng một lần như vậy là quá đủ rồi.”.

Lục Hiểu Dư cảm nhận được cả người hắn đang run rẩy vì sợ hãi, chính bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi. Dẫu sao thì năm đó cô cũng chính là vì thứ thuốc quái đản này mà đã phải trải qua cảnh thân tàn ma dại, nói không hề ám ảnh chút nào thì cũng là đang quá dối lòng rồi. Cô sợ nơi đó của mình sẽ một lần nữa bị chảy máu, tầng sinh môn lại phải chịu thêm một lần chắp vá đau đớn, thậm chí là cả việc phải mang thai ngoài tử cung một lần nữa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận