Chương 118

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 118

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ừ, trả lại anh hết. Không cưới nữa, cưới anh có ngày tôi thổ huyết chết vì tức mất.” Giọng cô lạnh tanh, như lưỡi dao sắc lẹm cứa vào lòng hắn.

“Không cho.” Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ của mình không buông, giọng điệu bá đạo cố hữu: “Đời này Lục Hiểu Dư em chỉ có thể gả cho anh, không gả thì cũng phải chịu cảnh phòng không gối chiếc đến già.”

Cô nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm nhìn hắn: “Ngài Tống, ý ngài là ngoài ngài ra, thế gian này không còn ai thèm lấy tôi nữa?”

“Chứ em nghĩ người đàn bà của Tống Ngụy anh, kẻ nào dám bén mảng động đến?” Hắn đáp trả, giọng đầy kiêu ngạo.

“Ăn nói ấu trĩ, tính tình lại xấu xa.” Cô buông lời nhận xét không thương tiếc.

“Cảm ơn cô Lục quá khen, anh nghe đến quen tai rồi.” Hắn cầm lấy hộp nhẫn, thấy chiếc nhẫn quý giá vẫn nằm yên vị trong hộp, không một vết xước. Đôi mắt hắn híp lại đầy dò xét: “Vẫn chưa đeo thử vào tay à?”

Lục Hiểu Dư khó hiểu: “Đeo thử làm gì? Chẳng phải anh phải là người đeo cho tôi sao?”

“Tưởng em đêm đó về nhà liền lôi ra đeo thử ngay chứ? Hóa ra là anh vẫn chưa cầu hôn em thành công à?” Người đàn ông lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô. Nhìn chiếc nhẫn nằm gọn gàng trên ngón tay thon dài, khuôn môi nam nhân cong lên thành một nụ cười mãn nguyện: “Đợi đông qua xuân tới là có thể đường hoàng đeo nhẫn cưới vào đây cho em rồi.”

Lục Hiểu Dư nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn, nhìn chiếc nhẫn cầu hôn lấp lánh trên ngón tay mình, cũng cong môi bông đùa đáp lại: “Nôn nóng đến thế sao? Chậc… Biết nói gì bây giờ nhỉ? Tôi vẫn chưa muốn cưới đâu.”

“Vẫn chưa?” Sắc mặt hắn từ đỏ hồng chuyển sang đen kịt, thiếu kiên nhẫn hỏi lại: “Còn muốn đợi đến bao giờ nữa? Ăn nằm với nhau từng ấy thời gian, chuyện gì nên làm cũng đều làm qua hết rồi. Lục Hiểu Dư, em định chơi anh qua đường rồi bỏ à?”

“…” Vẫn là cái trí tưởng tượng phong phú đến mức khó tin…

Người đàn ông không thấy cô phản hồi lại, đôi mắt thâm trầm mang đầy lửa giận. Cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ: “Im lặng tức là đồng ý, vậy là anh nói đúng rồi? Em thật sự muốn chơi anh qua đường sao?”

“Kh… Không có!” Cô vội vàng phủ nhận.

“Vậy tại sao lại không chịu cưới? Tiền nợ em cũng đã trả đủ rồi, còn lý do gì để em từ chối nữa?” Hắn hỏi dồn, giọng điệu đầy bức bách.

Cánh eo cô bị hắn siết chặt đến mức gần như gãy rời, khiến cô không thể nào hô hấp nổi. Tên nam nhân này có một thói quen rất xấu, dù là lúc tức giận, hờn dỗi hay lúc làm tình… đều không hề biết nương tay chút nào.

“Anh làm vậy tôi đau thật đó! Không phải đùa đâu… Đau…” Cô khó nhọc lên tiếng.

Tống Ngụy lập tức buông lỏng vòng tay, cuống cuồng tỏ vẻ hối lỗi: “Anh xin lỗi, là anh không tốt…”

“Đừng tưởng vừa rồi tôi diễn kịch vài cái liền nghĩ tôi không sao hết. Đau lắm đấy!” Cô trừng mắt nhìn hắn.

“Ừm, anh xin lỗi…” Đêm qua hắn đã thô bạo với cô thế nào, chỉ cần nhìn vào hạ thân sưng tấy của cô liền rõ. Giọng cô cũng khàn đi không ít.

Hắn nâng niu cô như một báu vật dễ vỡ, tự hứa với lòng rằng nửa đời còn lại sẽ trân quý cô như chính mạng sống của mình. Bởi người con gái này vì hắn mà đã chịu đựng quá nhiều khổ đau rồi, cô xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn thế.

Hắn hôn nhẹ lên mi mắt cô, tình yêu thương tràn ngập trong ánh mắt: “Thật sự không sao chứ?”

“Ừm, không sao.” Cô mệt mỏi tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhẹ giọng nói: “Ở đây đủ rồi. Về nhà thôi!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận