Chương 128

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 128

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mi tâm anh khẽ đanh lại: “Vậy tại sao cô lại có vẻ thuần thục quá vậy?”

“Ờm… chuyện này…” Gương mặt cô càng lúc càng đỏ bừng lên. Thật ra chuyện cô biết cách làm mấy cái này không phải là không có nguyên do đâu, bởi vì từ tận 5 năm về trước, cô đã biết cách làm rồi…

“Chuyện này là sao?” Anh nóng lòng muốn biết câu trả lời, liền lên tiếng đốc thúc. Mặc dù chuyện cô có từng quan hệ với người đàn ông khác trước đây hay không, anh cũng không cần phải để ý làm gì.

Nhưng nếu như cô đã một mực khẳng định rằng chỉ có duy nhất mình anh, thì tuyệt đối đừng bao giờ nên dính líu tới bất kỳ tên nam nhân nào khác nữa. Anh không thích nói dối, và anh cũng không hề thích cô có hai lòng với mình.

“Lúc trước có người đưa tiền cho em để cố tình vấy bẩn thanh danh của anh, em nghĩ rằng mình đã nhận tiền của người ta rồi thì cần phải chủ động một chút, nên là… Nên là em có lên mạng tìm xem mấy bộ phim đen… Ở trên đó người ta làm ra sao… thì em cũng chỉ… bập bẹ học theo mà làm theo thôi…” Cô lắp bắp giải thích, giọng nói lí nhí đầy ngượng ngùng.

Giang Vũ nghe cô giải thích xong, cũng chỉ biết bất đắc dĩ bật cười thành tiếng. Cái chuyện tày trời đã khiến anh suốt 5 năm trước phải sống trong cảnh lao đao, khốn đốn, vậy mà 5 năm sau khi nghe lại, hóa ra nó cũng chỉ là một câu chuyện cười không hơn không kém.

Anh chống tay lên thành bếp, giọng điệu đầy thích thú cất lên: “Vậy ra khi đó cô cũng đã dùng chính cái miệng của mình để cố tình câu dẫn tôi sao?”

Chuyện của 5 năm về trước, là vì anh bị người ta chuốc thuốc nên mới chủ động tìm đến cô hay sao?

Vũ Tranh đứng ở bên ngoài, sắc mặt đỏ bừng lên vì cảm thấy vô cùng ái ngại. Tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ nữa, thậm chí còn đã có con rồi. Vậy mà cô còn thẹn thùng vì cái chuyện này làm gì cơ chứ?

Huống hồ đối phương cũng chính là ba của con gái mình mà.

Cô dọn đồ ăn đã nấu xong ra bàn, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đợi anh ra ăn cùng. Cũng không phải là cô chưa từng cùng anh ăn cơm chung bao giờ, nhưng việc ngồi cùng một mâm cơm thân mật như thế này, vẫn là lần đầu tiên cô được trải nghiệm. Thành ra cô vẫn không thể nào tránh khỏi cảm giác bụng dạ cồn cào, thấp thỏm không yên.

Cơn đau đầu càng lúc càng trở nên dữ dội hơn, thật tâm mà nói đáng ra cô nên uống thuốc sớm hơn mới phải, hoặc là vừa rồi lúc ra ngoài nên mua sẵn thuốc về để uống. Lần nào cũng cứ mặc kệ không hề quan tâm đến sức khỏe của bản thân như thế này…

Đau đầu quá đi mất!

“Biết mệt mỏi là gì rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“…” Cô mở mắt ra nhìn anh, thấy anh đã yên vị ngồi vào bàn ăn từ lúc nào không hay. Cô khẽ cười gượng gạo: “Anh đã xong rồi sao ạ?”

Giang Vũ “ừ” một tiếng đáp lại, rồi tiện tay xới cơm cho cô: “Cô đã uống thuốc lần nào chưa?”

Cô vừa mới lắc đầu phủ nhận, lại nghe thấy anh hỏi thêm: “Thế đã đi mua thuốc về uống chưa?”

“Dạ chưa ạ…” Thấy anh híp mắt lại nhìn mình đầy dò xét, cô liền vội vàng giải thích thêm: “Anh, anh đừng nhìn em như vậy mà. Trong nhà có sẵn thuốc hạ sốt rồi, một lát nữa em uống vào là sẽ khỏi ngay thôi.”

Anh không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu dùng bữa. Bầu không khí trong phòng dần dần trầm lắng xuống, đến mức tưởng chừng như sắp nghẹt thở đến nơi rồi. Người đàn ông lúc này mới chịu mở miệng ra căn dặn cô: “Về sau phải nhớ giữ gìn sức khỏe của mình cho tốt vào, đừng có để đến lúc bệnh trở nặng rồi mới chịu để tâm đến.”

“Ừm, em biết rồi ạ…” Nhìn miếng thịt thơm ngon vừa được anh gắp đặt gọn gàng vào trong chén của mình, khuôn môi cô bất giác mỉm cười hạnh phúc: “Cảm ơn anh.”

Bữa cơm kết thúc trong im lặng, Giang Vũ dựa theo thói quen thường ngày liền đứng dậy dọn dẹp bát đũa, dù có bị người phụ nữ kia ra sức ngăn cản thì anh vẫn một mực tranh làm cho bằng được. Anh đẩy Vũ Tranh ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi, còn một mình anh thì ở lại trong bếp dọn rửa chén bát sạch sẽ. Rửa xong xuôi, anh còn không quên dặn dò cô vào trong phòng nằm nghỉ, cũng không quên nhắc nhở cô phải uống thuốc đúng giờ.

Vũ Tranh không còn đường nào để chối từ nữa, đành phải nhu thuận nghe theo ý anh. Dẫu sao thì bây giờ đầu cô cũng đang đau như búa bổ vậy, phải nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì mới có thể đến lớp đón Hỷ Hỷ về được.

Nhưng mà đầu vẫn còn đau quá đi mất.

Cạch.

Giang Vũ mở cửa phòng ngủ đi vào, nhìn thấy cô đã ngủ thiếp đi từ sớm, bước chân của anh cũng dần trở nên rón rén hơn. Anh đặt chậu nước ấm lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nhẹ nhàng nhúng chiếc khăn mặt vào trong nước rồi vắt khô. Anh gấp gọn chiếc khăn lại rồi đặt nó lên vầng trán nóng hổi của cô, rồi lại chậm rãi thở dài một tiếng.

Bình luận

Để lại bình luận