Chương 129

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 129

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
“Không đùa chứ? Cái chấm bé xíu thế này mà lại là con của tôi sao?” Tống Ngụy nhìn chăm chăm vào màn hình siêu âm, giọng điệu đầy hoài nghi.
“Anh còn đòi hỏi gì hơn ở một thai nhi chỉ mới vỏn vẹn sáu tuần tuổi?” Vị bác sĩ đáp, giọng có chút thiếu kiên nhẫn.
“Vậy còn giới tính thì sao? Trai hay gái?” Hắn hỏi tiếp, sự tò mò hiện rõ trên mặt.
Mi tâm vị bác sĩ khẽ nhíu lại: “Lời tôi nói anh nghe không lọt tai hay sao? Thai nhi mới sáu tuần tuổi thì làm sao chẩn đoán được giới tính? Vả lại, nhà nước nghiêm cấm các xét nghiệm giới tính nhằm tránh tình trạng phân biệt nam nữ.” Rồi bà quay sang nhìn Lục Hiểu Dư, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: “Cô đừng quá lo lắng, lần mang thai này đứa bé phát triển rất tốt.”
Lục Hiểu Dư đưa mắt nhìn vào màn hình siêu âm, nỗi ám ảnh của quá khứ vẫn chưa hoàn toàn buông tha cô. Cô yếu ớt nhìn vị bác sĩ, giọng run run: “Thật sự sẽ không sao chứ ạ? Sẽ không phải là mang thai ngoài tử cung… cũng sẽ không cần phải phẫu thuật bỏ đi…”
“Ừm, sẽ không sao cả đâu.” Bà gật đầu trấn an. Lục Hiểu Dư là bệnh nhân để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng bà, từ đầu đến cuối đều khiến bà không khỏi xót thương. Chẳng qua, cô lại chọn cách giẫm lên vết xe đổ, chọn chính người đàn ông từng khiến mình rơi vào cảnh khốn cùng để yêu thương. Mong rằng tên nam nhân tệ bạc kia biết trân trọng cô gái nhỏ này hơn, nếu không có ngày bà bất bình mà muốn ra tay tương trợ mất.
Lục Hiểu Dư nghe được lời trấn an chắc nịch, hốc mắt bất giác đỏ ửng lên, cô xúc động nhìn sang Tống Ngụy: “Ngụy à…”
Tống Ngụy đứng ngay bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi: “Ngoan, đừng xúc động quá, bác sĩ đã nói không sao rồi mà.”
Rời khỏi phòng khám, người đàn ông vẫn còn nhiều điều muốn trao đổi riêng với vị bác sĩ kia. Hắn cẩn thận dìu vợ ra xe, đợi cô yên vị ngồi vào trong rồi mới lên tiếng: “Em ở đây đợi anh một chút nhé, anh vào trong có chút chuyện cần giải quyết.”
“Chuyện…” Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy hắn quay người đi thẳng vào trong bệnh viện.
Lục Hiểu Dư cũng không mấy bận tâm, đôi mắt lại dán chặt vào tấm ảnh siêu âm đen trắng trên tay. Nhớ lại hai năm về trước, khi nhìn vào tấm ảnh tương tự này, lồng ngực cô đã đau đớn đến nhường nào. Nào ngờ được hai năm sau, cũng chính vì tấm ảnh này, lại khiến lòng cô ngập tràn hạnh phúc khôn tả.
Người đàn ông đó vừa là căn bệnh giày vò cô, lại vừa là liều thuốc chữa lành tâm hồn. Hắn khiến cô chết đi rồi sống lại. Đúng là tài tình thật!
Tống Ngụy ngồi đối diện vị bác sĩ quen thuộc, những ngón tay khẩn trương gõ nhẹ lên mặt bàn làm việc của bà. Ngẫm lại thì trước nay bệnh tình của cô cũng đều do một tay bà ta thăm khám. Thậm chí cô cũng được coi như là bệnh nhân “ruột” của bà, xem như không phải người xa lạ gì. Hỏi bà vài chuyện tế nhị một chút, chắc là không sao đâu nhỉ?
Người phụ nữ dường như đã mất hết kiên nhẫn, nhàn nhạt lên tiếng: “Muốn nói cái gì thì nói nhanh lên đi, tôi còn có bệnh nhân đang chờ bên ngoài, không rảnh ngồi đây cùng cậu chơi trò im lặng đâu.”
“Phụ nữ mang thai thì có cần phải kiêng dè những thứ gì không ạ? Ví dụ như…”
“Với điều kiện tài chính dư dả của cậu, việc thuê một chuyên gia dinh dưỡng riêng cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả.” Bà đáp, giọng điệu có chút mỉa mai.
Đúng là không hề khó khăn thật, nhưng mà…
“Không thể quan hệ tình dục được.” Vị bác sĩ vẫn dõi mắt vào tập bệnh án trước mặt, thái độ vẫn nhàn nhạt như cũ: “Quan hệ trong ba tháng đầu của thai kỳ rất dễ dẫn đến nguy cơ sảy thai.”
“Vậy sau ba tháng thì sao?” Hắn vội vàng hỏi tiếp.
“Không quá mạnh bạo là được.”
“Tư thế nào là tốt nhất ạ?” Hắn hỏi, giọng điệu có phần dè dặt.
“Ra là cậu muốn hỏi chuyện này sao?” Bà nhướng mày, ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn.
Bị người kia nắm thóp, Tống Ngụy cũng không còn ý định tránh né loanh quanh nữa, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nhu cầu sinh lý tự nhiên của con người, có gì đáng phải bất ngờ chứ?”
“Không đáng bất ngờ, nhưng đối với cậu thì lại càng không đáng.” Bà đáp trả lạnh lùng.
“…” Đồng tử hắn khẽ híp lại, lúc này mới lạnh lùng ngước lên nhìn người phụ nữ kia: “Năm lần bảy lượt bà luôn tìm cách đá kháy tôi, Tống Ngụy tôi rốt cuộc đã chọc phải bà ở chỗ nào vậy?”
“Là một bác sĩ trưởng khoa Phụ sản, tôi căm ghét tất cả các thể loại đàn ông tồi tệ.” Bà lấy ra một tờ giấy trắng, vừa vẽ nguệch ngoạc vừa giảng giải cho hắn nghe: “Đây là phác thảo sơ lược về cấu tạo tử cung. Đây là ống dẫn trứng, cô Lục vì lần mang thai trước mà đã mất đi một bên ống dẫn trứng, điều này làm suy giảm đáng kể khả năng mang thai của cô ấy. Đây là thành tử cung, nơi có chức năng đón nhận và giữ cho trứng đã được thụ tinh làm tổ và phát triển. Thành tử cung của cô Lục khá mỏng, đó cũng là một phần nguyên nhân vì sao cô ấy khó có thể mang thai được. Vậy nên, nếu như bây giờ chỉ vì chút thú tính của cậu mà làm tổn hại đến cô ấy thêm một lần nữa, thì về sau cô ấy thật sự sẽ không thể nào mang thai được nữa đâu.”

Bình luận

Để lại bình luận