Chương 132

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 132

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
Lục Hiểu Dư nhíu mày lại, cô cẩn trọng hỏi lại người phụ nữ kia: “Cái gì mà đứng tên con ạ?”
“M-Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy hả?” Tống Ngụy mặt mày trắng bệch ra, hắn vội vàng quay sang nhìn vợ mình đầy lo lắng: “Dư… Dư Dư à… em nghe anh giải thích đã…”
Tống phu nhân lúc này mới biết mình vừa lỡ lời nói ra điều không nên nói, bà cũng sợ con dâu sẽ hiểu lầm ý tốt của mình nên vội vàng cố gắng cứu nguy tình thế: “Nhóc con à… không phải như con đang nghĩ đâu… nhà này hoàn toàn không có ý định muốn ràng buộc con đâu…”
“Ngụy, năm lần bảy lượt anh cứ nằng nặc đòi cưới gấp là vì cái lý do này hay sao? Anh sợ em sẽ ôm hết tiền bạc của anh rồi chạy mất à?” Cô hỏi, giọng điệu lạnh lùng.
Tống Ngụy thấy thái độ của cô dường như không có ý định bông đùa chút nào, yết hầu hắn nhất thời khẽ nhấp nhô lên xuống. Xong rồi, lần này thì xong hắn thật rồi.
Trên đời này, cô ghét nhất chính là hai chữ “ép buộc”, đặc biệt là loại ép buộc bằng tiền bạc. Đừng nói đó là cả một gia tài lớn lao, chỉ cần là một số tiền nhỏ thôi cũng đủ khiến cho cô cảm thấy ghét cay ghét đắng rồi. Căn bản là vì quá khứ đau thương của cô đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần bị người ta dùng tiền để ép buộc đủ điều, ép buộc phải bán đi thân xác, ép buộc phải quan hệ tình dục…
“Dư Dư à, bà xã của anh à…” Hắn cố gắng làm lành.
Lục Hiểu Dư híp mắt lại nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Anh…”
“Anh xin lỗi mà! Đáng lẽ ra anh không nên tự mình ý quyết định như vậy, anh nên bàn tính trước với em về chuyện này mới phải… Mong em…”
“Đã có ai nói gì đâu mà anh cứ xin lỗi ráo riết như vậy hả?” Cô hỏi ngược lại hắn: “Vậy giấy tờ chuyển giao lại toàn bộ tài sản thì phải làm thế nào bây giờ?”
“Nó giống như một hình thức giữ gìn tiền bạc trong gia tộc vậy đó con, nhà họ Tống chúng ta muốn được thịnh vượng mãi về sau thì bắt buộc phải giao hết tài sản cho bạn đời của mình bảo dưỡng cẩn thận. Nếu không làm như vậy thì tiền tài trong nhà sẽ dần dần suy giảm đi, rồi sẽ tụt dốc không phanh mất thôi.” Ông Tống giải thích cặn kẽ.
Tống phu nhân cũng nhanh chóng tiếp lời chồng mình: “Con cứ hiểu nôm na là của chồng thì công vợ làm vậy đó, bao đời nay nhà họ Tống đều duy trì cái phương thức truyền thống này để giữ gìn sự thịnh vượng cho gia tộc.”
Không giao hết tài sản cho bạn đời của mình thì tiền tài trong nhà sẽ dần dần suy giảm đi, rồi sẽ tụt dốc không phanh sao? Trên cõi đời này lại cũng có thể tồn tại được mấy cái loại chuyện phi lý đến mức khó tin như thế này nữa à?
“Con suy nghĩ nhiều làm gì cơ chứ, cứ coi như đây là món quà cưới mà thằng Ngụy nó tặng cho con đi. Ông bà Tống vừa nghe được tin con mang thai, thậm chí còn hào phóng cho con thêm 1 phần trăm cổ phần của tập đoàn Tống Thị nữa đấy.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ tự hào.
“Cái này…” Lục Hiểu Dư tỏ ra vô cùng ái ngại, cô thật sự không thể nào nhận lấy món quà quá lớn lao này được.
Ông Tống lại gắp thêm thức ăn bỏ vào trong bát của con dâu, ông nhàn nhạt lên tiếng dẫn dắt câu chuyện: “Nhà ta không phải là loại người không có mắt nhìn người đâu, sở dĩ cho con món quà này chính là vì con hoàn toàn xứng đáng được nhận lấy nó. Về sau con đừng có suy nghĩ nhiều làm gì nữa cả, cứ tĩnh dưỡng thai kỳ cho thật tốt vào, đừng để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sức khỏe của cả mẹ lẫn con.”

Bình luận

Để lại bình luận